Mình biết ơn tuổi 23, vì những khoảnh khắc thật đặc biệt. Muốn nói lời cảm ơn tới bản thân vì đã luôn cố gắng, cảm ơn mọi người vì đã yêu thương, ủng hộ và bên cạnh. Biết ơn rất nhiều.
Peer Pressure không tự nhiên mà có. Nó chỉ từ tư duy của người này sang tâm trí của người khác với những câu hỏi: “Khi nào dắt người yêu về? Thằng A, con B lấy vợ gả chồng sinh con hết rồi, ông bà đã tay bồng tay bế? Lương tháng này được bao nhiêu? Ủa sống ở thành phố mà lương không bằng làm khu công nghiệp ở nông thôn sao? Ở tuổi này, bạn bè đã có của ăn của để, mọi thứ ấm yên rồi, mà mày vẫn đang chưa tới đâu hết"?
Nhưng có lẽ, áp lực đồng trang lứa là thứ bắt nguồn từ mỗi cá nhân.
Bạn có đang cảm thấy mệt mỏi vì những gì đã qua, bế tắc với những gì đang diễn ra và hoang mang về những gì sắp tới? Nếu vậy, khả năng cao bạn đang rơi vào tình trạng khủng hoảng 1/4 cuộc đời (quarter-life crisis). Khủng hoảng này thường diễn ra vào những năm tuổi 20-30, khi người ta cảm thấy bấp bênh, vô định với 3 khía cạnh chính: tài chính, sự nghiệp và tình cảm.
Như dò một kênh radio vì tạm thời mất sóng, "dò" lại một mối quan hệ đã-mất-kết-nối cũng chẳng khác nhau là bao. Tất nhiên, sự im lặng đinh tai nhức óc còn khủng khiếp hơn cả tiếng lè rè tạm thời, nên ta vẫn còn cố gắng để "cứu vãn" một mối quan hệ trước khi nó bị "nghỉ ngơi" hẳn.
Mình xách xe ra chạy vèo vèo trên đường để hòa vào không khí vui tươi của đô thị nhộn nhịp. Nhưng rồi cũng vì thế, mình nhìn thấy những mảnh đời đang lay lắt giữa một thành phố hoa lệ. Lúc đó, mình mới chợt nhìn lại và thấy bản thân còn đang may mắn biết bao...
Đôi lúc mình cố rặn ra một nụ cười, nắn chỉnh cơ mặt để trở nên "ổn áp" trong mắt người khác, cố gồng mình để nhìn thấy tích cực trong đống bùi nhùi của sự tiêu cực. Lâu dần, nó giống như việc chôn chân vào một vũng lầy không thể thoát ra.
Mình biết, có những lúc bạn phải tiếp tục một ngày mới với một lỗ hổng sâu hoét trong lòng. Thì bạn hãy nhớ rằng, những tổn thương đó không tự dưng mà biến mất, cũng chăng tự nhiên mà lành lại.
Chúng cần thời gian để được bạn vỗ về, chăm sóc và nuôi dưỡng để phục hồi. Đây là 3 bước chữa lành mình đã tự đúc rút ra sau khi đọc cuốn sách "Hỏi đáp từ trái tim" của thiền sư Thích Nhất Hạnh.
Mình sẽ không vì những định kiến mà người ta gán sẵn cho một món ăn, một con người, một vùng đất mà bỏ qua cơ hội khám phá và cảm nhận những điều đó theo cách riêng của bản thân mình.
Những con đường mình đã đi qua, những nơi mình đã đặt chân đến, những người mình đã từng gặp gỡ - nói chuyện và đồng hành cùng trong suốt 1 năm vừa qua đã được lưu lại hết trong cuộn phim ký ức của mình.
Có thể bây giờ bạn đang loay hoay để tìm được công việc phù hợp với mình, nhưng cũng đừng nản chí nhé!
Hy vọng trương tương lai sớm nhất, các bạn có thể thấy vui mỗi sáng thức dậy để đi làm, có thể về trễ một chút để làm việc mà không thấy khó chịu, có thể tự hào khi kể về công việc của mình mà không sợ ai phán xét 💕
Cảm ơn bạn, Thank you, Merci, 谢谢, ❤
"Điều gì nặng trĩu hai vai
Một đôi mộng ước
hay vài dở dang?
Bây giờ, lúc phải sang trang
Gửi ta năm cũ muộn màng cái ôm..."
Nếu không nhờ hai chữ "cuối năm", và những thông báo không đáng chờ đợi như "dung lượng của bạn đã đầy", mình sẽ chẳng bao giờ ngó nghiêng tới bộ sưu tập trong máy. Mình vin vào 2 cái cớ đó để ngồi xuống và bắt đầu công cuộc "dọn dẹp" ký ức.