Có rất nhiều khi, chúng ta biết được rằng mình không thuộc về một nơi nào đó, nhưng chúng ta không dám thoát ra khỏi thực tại, chúng ta mắc kẹt trong những định kiến, của những người khác, và của chính bản thân mình.
Sự thật thì đâu mới thực sự là "kiên định", còn đâu là "cứng nhắc"? Và việc tiếp tục nỗ lực hay việc dừng lại, chúng ta có chắc chắn cái nào tốt hơn cái nào không?
Tại sao chúng ta lại chỉ thường lựa chọn trân trọng và biết ơn một thứ gì đó khi nó đã bắt đầu tổn thương, khi chúng đã manh nha biến mất? Sẽ ra sao nếu những điều ta luôn cho là bình thường không còn tồn tại? Khi ấy, liệu có còn điều gì là đặc biệt nữa không?
Mình đã từng cố gắng trốn tránh khỏi cảm giác một mình. Cho đến một ngày mình nhận ra 'một mình' không phải thứ gì đó để trốn chạy hay quyết định có lựa chọn hay không, nó là một mảnh ghép không thể thiếu. Và khoảnh khắc dám đối diện đó, mọi thứ dần trở nên dễ thở.