
Tại sao chúng ta lại chỉ thường lựa chọn trân trọng và biết ơn một thứ gì đó khi nó đã bắt đầu tổn thương, khi chúng đã manh nha biến mất? Sẽ ra sao nếu những điều ta luôn cho là bình thường không còn tồn tại? Khi ấy, liệu có còn điều gì là đặc biệt nữa không?