Bầu trời của mình năm 21 tuổi vẫn sũng nước những ngày mưa, và xanh ngắt những ngày nắng. Cây bàng ở ngõ nhỏ vẫn dập dờn bướm xanh những ngày xuân. Nhưng con mèo mắt xanh lá không ngồi dưới tán cây hoa giấy đỏ chờ mình đi qua nữa. Cầu thang bắc lên Thiên đường người ta cũng dỡ đi rồi. Chắc hẳn, sau bao nhiêu năm chờ đợi, người ta cũng chẳng còn tin là có Thiên đường ở trên kia nhỉ?
Ở trong ai cũng có một nụ hoa. Những việc cần làm chỉ là để nó tự nhiên bung nở. Rồi ai cũng sẽ hạnh phúc theo một nghĩa nào đó.
Vào một ngày Hà Nội nóng ơi là nóng, mình đang mơ màng thì nhận được một tin nhắn từ người bạn cũ, à một người bạn mình chưa gặp bao giờ mới đúng. :P
Thế giới của mình nhỏ bé. Chỉ là một vòng tròn từ trường-nhà- nếu có yêu đời hay đang chán chường thì lại Bờ Hồ, Hồ Tây, lê la trà chanh hay mấy hàng cafe quen thuộc.
Thế giới của mình lúc 20 tuổi là như vậy đấy.
Ngày mưa ở Hà Nội, cũng như bao ngày bình thường khác, vẫn là mình với những suy nghĩ vẩn vơ ở tuổi 23.