Chúng ta có thể đã đi chệch khỏi hướng mình muốn đi, có thể đã làm lạc mất một phần nào đó của bản thân mình.
Hoặc là chỉ có mình tôi thấy thế và tôi bịa ra “chúng ta” cho tôi đỡ lẻ loi.
Dù sao thì đó là lúc mình bỗng dâng lên một cảm giác bồi hồi và sóng sánh, nhớ thương chính mình của trước đây, của những ngày nắng đẹp không gợn mây như vậy.
Không sao hết, ôm lấy bản thân trong những khoảnh khắc thế này.
Rồi đi tiếp ở những ngã rẽ hiện ra sau mỗi ngày. Ta vẫn đang viết hành trình lịch sử của mình.
Thời gian chưng trong nồi bánh sôi lục bục.
Đoá bạch trà ngoài thềm hiên buông mong manh
Vườn Tùng mới nuôi một con chó rất hay, tên là Gâu.
Bị vặt nhiều hơn hoá ra lại sống bền hơn
Kiêng khem các hành vi xấu sẽ thiết lập lại con đường tưởng thưởng của bộ não và nhờ đó chúng ta có thể tận hưởng được những niềm vui bình dị.
Giống như chỉ cần kiêng mì chính hoàn toàn, một thời gian sau ta sẽ thấy thế giới thực phẩm tự nhiên vốn đã tràn đầy hương vị.
Những ngày này tôi nhớ về khoảng thời gian mình có ở Đại học Y Thái Nguyên. Cảm giác mà chúng ta khao khát nhất chính là cảm giác mình khác hơn mỗi ngày. Chúng ta cùng lớn nhé, cả thân xác lẫn tâm hồn, cả bên ngoài lẫn bên trong.
Trích từ cuốn “Giải mã Hormone Dopamine”.
Chạy trốn chưa bao giờ là cách đúng đắn và hiệu quả. Trong hành trình chạy trốn, chúng ta càng dễ mệt mỏi hơn. Để tránh bị nỗi đau nuốt chửng, ta rất dễ tìm tới các biện pháp lạc thú tạm thời để đánh lạc hướng nỗi đau. Nhưng điều đó tạo thành cơn nghiện dopamine xấu.
Tiêu chuẩn sống vừa là một bộ lọc vừa là vị trí đứng.
Đi dạo trong vườn và giữa những tiếng chim lao xao màn đêm
Game sinh tồn của dân phố núi đón bão vùng biển: Fail nặng Fạil trước cơn bão Yagi
Thưởng thức sự kì diệu của hơi thở