
Chúng ta có thể đã đi chệch khỏi hướng mình muốn đi, có thể đã làm lạc mất một phần nào đó của bản thân mình.
Hoặc là chỉ có mình tôi thấy thế và tôi bịa ra “chúng ta” cho tôi đỡ lẻ loi.
Dù sao thì đó là lúc mình bỗng dâng lên một cảm giác bồi hồi và sóng sánh, nhớ thương chính mình của trước đây, của những ngày nắng đẹp không gợn mây như vậy.
Không sao hết, ôm lấy bản thân trong những khoảnh khắc thế này.
Rồi đi tiếp ở những ngã rẽ hiện ra sau mỗi ngày. Ta vẫn đang viết hành trình lịch sử của mình.