Theo dõi thêm dự án mới của chúng nình tại @lungLinhLaploe
_____
Thuật ngữ “ái kỷ” hay “Narcissist” bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp, với hình ảnh chàng Narcissus bị mê hoặc bởi chính bóng hình mình phản chiếu trong mặt hồ đến mức bỏ quên mọi thứ khác, để rồi mục ruỗng ở đó trong cô đơn mà không hề nhận ra đó chỉ là một ảo ảnh. Từ biểu tượng này, tâm lý học hiện đại phát triển khái niệm ái kỷ như một dạng rối loạn nhân cách hoặc xu hướng hành vi nằm trong một phổ rộng.
Nhiều người vẫn đang nhầm lẫn giữa "ái kỷ" và "yêu bản thân". Ấy nhưng, Yêu bản thân (Self-love) không đồng nghĩa với hành vi ái kỷ. Đừng biện hộ bằng câu “Tôi chỉ đang yêu bản thân mình thôi, phải ưu tiên bản thân trước chứ”.
Trong tập podcast hôm nay, hãy cùng VSTN! đi tìm hiểu rõ hơn về "những kẻ ái kỷ" nhé!
Sẽ có người đến và đi, có người ở lại rất lâu cùng với biết bao nỗi đau kéo dài, có kẻ chỉ vội vàng lướt ngang qua đời nhưng lại mang đến những nièm vui tưởng chừng như vô hạn. Nhưng dù sao đi chăng nữa, vẫn thật lòng cảm ơn vì đã hiện diên trong cuộc đời này ...
Follow thêm dự án mới của chúng mình tại @lunglinhlaploe
Cậu biết không, rằng tình yêu vốn không thể sụp đổ ngay lập tức chỉ vì một câu nói, mà tình yêu sụp đổ vì rất nhiều câu nói trước đó, cộng với câu nói cuối cùng, ở giây phút cuối cùng.
Giá như ngày ấy mình đủ bình tĩnh để nói một lời khác, đủ thấu đáo để hành động khác, hoặc đủ dũng khí để rẽ sang một lối đi khác… thì liệu mọi thứ có còn dừng lại ở hai chữ "kết thúc"? Giá như mình mạnh mẽ hơn một chút để giữ lấy người, và người cũng đủ kiên định để ở lại… thì có lẽ giờ đây chúng mình đã không chỉ là ký ức trong nhau.
Nhưng tiếc thay, cuộc đời không vận hành bằng những điều “giá như”. Nó chỉ để lại những tiếng thở dài, những đêm thao thức và những trái tim vẫn chưa thôi tìm cách để níu giữ.
Trong tập phát sóng tới đây, Visaothenhi!Radio đã nhận được nhiều dòng tâm sự đến từ những người từng yêu rất sâu, từng đau rất nhiều và mang cho mình những “giá như”. Họ viết cho những người từng là tất cả, gửi đến những mảnh ký ức chưa trọn vẹn một lời kết.
Cùng chúng mình ngồi xuống một chút, lắng nghe những mẩu chuyện ấy, và xem thử đằng sau mỗi chữ "giá như" ấy, rốt cuộc là điều gì còn day dứt trong tim nhé.
| Cậu có đang mắc kẹt trong mội mối quan hệ mập mờ? |
Bàn tay ấy, ta đã từng nắm không biết bao nhiêu lần, cũng từng dịu dàng trao nhau ánh nhìn trước bao người, tặng nhau những món quà mà ta cho là chân thành nhất.
Giữa hai con người ấy là một mối quan hệ vượt khỏi giới hạn tình bạn, nhưng lại chẳng đủ rõ ràng để gọi tên là tình yêu. Nó lưng chừng, chông chênh, như đứng giữa một cây cầu mà cả hai đều không dám bước tiếp hay quay đầu. Tình cảm ấy cứ thế lớn dần theo năm tháng, nhưng danh phận thì vẫn mãi lửng lơ.
Ta không biết mình là ai trong lòng người ấy, và cũng chẳng đủ dũng khí để hỏi. Còn họ, cũng chưa một lần gọi tên ta bằng những điều chắc chắn. Hai chữ “người yêu” nghe vừa gần gũi, vừa xa vời. Một lời thổ lộ tưởng như đơn giản lại trở nên quá sức, bởi ta sợ, sợ nếu nói ra rồi thì sẽ mất tất cả.
Và cứ như thế, những yêu thương lặng thầm ấy ngày càng khiến người ta mỏi mệt. Những “lá thư không gửi” trong số tuần này cũng đang loay hoay trong chính mối quan hệ mập mờ đó, hãy cùng Visaothenhi!Radio ngồi lại, lắng nghe, để hiểu cảm giác "chẳng rõ ràng” này chông chênh đến nhường nào nhé.
Vì sao khi nói dối mũi Pinocchio lại dài ra?
Hẳn đứa trẻ nào cũng đều từng nghe về câu chuyện cậu bé người gỗ Pinocchio biếng học, ham chơi, dễ bị xúi bẩy, và mỗi lần nói dối, mũi của cậu sẽ dài ra.
Chi tiết này cũng được coi là biểu tượng kinh điển của văn học thiếu nhi và là hiện thân sinh động cho bài học về sự trung thực. Điều này đã ám ảnh và đi sâu vào tiềm thức của nhiều điều đứa bé, ngay cả mình hồi đó cũng đã từng tin: khi nói dối, chóp mũi sẽ bị kéo dài bất thường và mình sẽ bị phát hiện.
Dám cá là chúng ta, cũng ít nhất đôi lần nói dối. Khi được hỏi “Bạn dạo này ổn không?” ngoài đời thật, hầu hết chúng ta theo phản xạ đều trả lời là “Cũng ổn". Ta hiểu rằng câu hỏi chỉ là một câu chào xã giao, không phải là lời mời để bàn về những thất vọng trong nghề nghiệp, khó khăn trong tình cảm, hoặc tình trạng bệnh tật của chúng ta.
Nhưng câu trả lời né tránh này có thực sự được coi là nói dối hay không? Ẩn sâu sau những "lời nói dối" ấy là gì? Một nửa của sự thật, liệu có còn là sự thật hay không? Hãy cùng chúng mình đi tìm "sự thật" trong tập podcast ngày hôm nay nhé!
Tháng 5 về, nắng bắt đầu rực rỡ hơn, ve bắt đầu râm ran gọi hè, những chùm bằng lăng tím biếc như gom cả bầu trời vào trong ký ức, cũng là lúc những các bạn học sinh cuối cấp bước đứng trước ngưỡng cửa quan trọng mang tên Đại học.
Thanh xuân là khoảng thời gian chúng mình chẳng thể nào níu giữ, nhưng lại luôn khắc ghi thật lâu, những ký ức về buổi chiều nắng nghiêng qua khung cửa sổ lớp học, lá thư để quên trong hộc bàn, hay lời chúc “thi tốt nhé” truyền tay nhau trong cuốn lưu bút.
Dù sau này có đi thật xa, trưởng thành đến đâu, thì những năm tháng ấy sẽ luôn là điều đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ.
Và trong tập radio tới đây, hãy cùng Vì sao thế nhỉ dừng lại một chút giữa guồng quay ôn luyện, thi cử để lắng nghe những lá thư chan chứa yêu thương, là lời nhắn nhủ từ bạn bè, từ chính những người từng đi qua mùa thi năm ấy gửi đến cậu – người đang viết nên những trang cuối cùng của tuổi học trò nhé!
Hồi còn bé xíu xiu, chúng mình có thể nói câu “Con yêu mẹ” vô số lần trong một ngày. Khi ấy, chẳng cần lý do để ôm mẹ thật chặt, chẳng ngại ngùng gì khi hôn mẹ giữa chốn đông người. Mọi sự yêu thương đều được thể hiện một cách bản năng, hồn nhiên và trọn vẹn.
Nhưng càng lớn, ta lại càng thu mình lại. Có lẽ không phải vì yêu thương dành cho mẹ phai nhạt, mà vì đâu đó trong quá trình trưởng thành, chúng ta dần đánh mất sự tự nhiên trong cách thể hiện cảm xúc. Chúng ta bắt đầu im lặng trước chính những điều từng thân thuộc nhất. Chúng ta cứ lớn lên với những khoảng cách vô hình như thế, đôi khi giữa những người thân thiết nhất ta lại ngập ngừng và dè dặt.
Càng trưởng thành, chúng ta càng trở nên khéo léo với thế giới bên ngoài, nhưng lại vụng về với chính người sinh ra mình. Có thể vì thế mà những lời yêu trong gia đình dần trở thành điều xa xỉ.
Nhưng các cậu biết không, có những điều nếu chúng ta không nói ra bây giờ, sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói ra.
Nhân ngày của mẹ, hãy cùng nhau lắng nghe xem có điều gì mà những trái tim ấm áp kia còn ngập ngừng chưa dám tỏ bày với mẹ nhé.
Người ta thường nói, gặp được một người khiến trái tim mình rung động là điều không hề dễ dàng, và tìm thấy một người đáp lại tình cảm ấy một cách trọn vẹn lại càng khó hơn. Thành phố rộng lớn là thế, nhưng đôi khi chúng mình vẫn cảm thấy lạc lõng giữa dòng người tất tả ngược xuôi. Những chiều tan tầm vội vã, đứng giữa giao lộ tấp nập xe cộ, cậu đã có ai đón đưa? Hay đã từng có người đợi cậu nơi góc phố quen thuộc, nhưng giờ đây chẳng còn bước chung đường.
Đã bao lần cậu lặng lẽ mong chờ một bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nắm lấy? Những cuộc gặp gỡ chẳng thể thành duyên để lại những khoảng trống mà thời gian chưa thể lấp đầy. Những lần trái tim lỡ nhịp vì một ai đó nhưng rồi lại lặng lẽ bước đi trong cô đơn. Cậu cảm thấy chạy trốn cảm xúc của chính mình, không dám đặt cược trái tim vào tình yêu vì sợ tổn thương thêm một lần nữa. Và cứ thế, cậu mãi đứng bên lề của hạnh phúc, tự hỏi liệu có ai đang đợi mình ở phía cuối con đường?
Hãy cùng Vì sao thế nhỉ! Radio mở lòng những trái tim cô đơn trong những lá thư không gửi về những chuyện tình lặng lẽ, về bàn tay đang chờ nắm lấy một bàn tay, và cả những trái tim đã học cách yêu thương chính mình sau những lần vụn vỡ vào 20:00 tối nay nhé!
Tất cả trẻ em, trừ một đứa, đều lớn lên.” (James Matthew Barrie)
Và đứa trẻ không bao giờ lớn lên ấy chính là Peter Pan, sống ở xứ sở Neverland – nơi chẳng ai phải lớn lên, nơi trẻ con bay lượn tự do giữa bầu trời rực rỡ những giấc mơ. Mang hình hài của một thiếu niên 12, 13 tuổi, từ chối trưởng thành, từ chối thế giới người lớn với những luật lệ, trách nhiệm, và cả những nỗi đau.
Cứ ngỡ chỉ có thể gặp trong truyện tranh tưởng tượng, ấy nhưng, đôi khi giữa đời thực – nơi không có bụi tiên hay thuyền cướp biển – ta vẫn bắt gặp những Peter Pan. Họ là người lớn với vẻ ngoài chỉn chu, có thể đang làm việc văn phòng, đang yêu, đang sống giữa phố thị tấp nập, v.v. nhưng bên trong, có một đứa trẻ chưa bao giờ được lớn lên. Một đứa trẻ từng tổn thương. Một đứa trẻ sợ hãi. Một đứa trẻ vẫn đang tìm chốn Neverland của riêng mình để trốn khỏi thực tại.
Trong tập podcast này, hãy cùng VSTN! tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Vì sao Peter Pan không lớn lên?”, để đi sâu vào tâm lý con người – nơi có những “đứa trẻ trưởng thành” đang cần được thấu hiểu và chữa lành.
Liệu có thể lớn lên mà vẫn giữ được phần trẻ thơ trong mình hay không?
Cùng đón nghe nhé!
Thư ra tiền tuyến, thư về hậu phương. Từng dòng từng câu khắc khoải đôi bờ đã vượt qua khoảng cách, thời gian, và cả sự sống và cái chết, nơi tình yêu hòa cùng lý tưởng chiến đấu vì màu cờ sắc áo.
Những trang thư "có lửa" từ chiến trường một lần nữa trở về, thành "những con chữ không im lặng" để kể về khí phách Việt Nam trong quá khứ hào hùng và cả thời đại mà chúng ta đang sống. Hãy cùng Vì sao thế nhỉ đến với những lá thư đã nhuốm màu thời gian, lật giở những trang hồi ức về khúc tráng ca của dân tộc nhé.
Follow thêm dự án mới của chúng mình sắp ra mắt vào tháng 5 tới nhé!
Nhớ hồi còn đi học, mấy cô cậu học sinh tình iu bọ xít chúng mình hay mượn cớ Cá tháng Tư để đi tỏ tình với người ta, nhập nhằng giữa thật và giả để vu vơ thể hiện tình cảm của mình. Ngẫm lại thấy cũng thật đáng iu mà, đúng không?
Nói dối dẫu biết là sai, nhưng khi đặt dưới lăng kính màu hồng, qua con mắt của một kẻ si tình, đôi khi những điều không thật ấy lại là chút ngọt ngào mong manh cứu vớt một hiện thực đầy cay đắng.
Ừ thì đôi khi nghe mấy lời đường mật ngọt ngào thấy êm tai thật đấy, nhưng ai rồi cũng phải biết sự thật đằng sau là gì, kể cả có cay đắng đến đâu đi chăng nữa vì chỉ có vậy ta mới "lớn" lên được.
Cậu có muốn biết sự thật đằng sau những lời nói dối này hay không? Đón nghe Radio tuần này nhé!
Cậu còn nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên tỏ tình một ai đó, hay lần đầu được một ai đó tỏ tình không?
Đọc những lá thư không gửi của tuần này mà lòng mình cứ bâng khuâng, thấy tình yêu thuở còn học sinh sao mà đáng iu thế nhỉ?
Mùa hạ năm ấy, có phải ta đã từng dành hàng giờ chỉ để chờ ai đó tan học, không phải để cùng nhau về, mà chỉ để lặng lẽ dõi theo từ xa?
Đã từng bước chậm lại khi vô tình đi ngang qua lớp học của người ấy, chỉ để nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, dù chỉ trong chốc lát?
Ta viết đi viết lại một tin nhắn, rồi cuối cùng lại lặng lẽ xóa đi. Đã bao lần tự nhủ hôm nay sẽ là ngày thích hợp để nói ra, nhưng rồi lại chần chừ, để mặc cơ hội vụt qua.
Nếu cậu cũng từng một lần như thế, từng bối rối không biết phải thổ lộ ra sao, thì Chủ nhật tuần này, hãy cùng "Vì sao thế nhỉ! Radio" lắng nghe những lời yêu chưa kịp nói nhé!
“Ra trường mấy tháng rồi, bạn nhận ra mình vẫn đang thất nghiệp, sáng ngủ tới trưa, tối nằm cày phim, vẫn xin ba mẹ 5 nghìn gửi xe nhưng không sao hết vì bạn là một cô nàng thư giãn”.
“Khi bạn quên rep tin nhắn cô ấy hai tuần rồi nhưng bạn là một chàng trai thư giãn”.
“Dù báo thức đã reo. Tôi đã muộn làm. Nhưng tôi vẫn cho mình thêm 15 phút vì đơn giản tôi không sợ sếp và tôi là một người thư giãn”.
Công thức chung của xu hướng “chill guy” là nêu ra một vấn đề, sự việc được cho là khó khăn, một nhiệm vụ "bất khả thi” mà bản thân đã đang và sẽ gặp phải, cộng với thái độ “không sao cả/không quan tâm hay vẫn cảm thấy nhẹ nhàng, bình thản bởi bản thân là một người thư giãn.” Nhìn theo một hướng tích cực, đây đơn thuần chỉ là một trend mang tính giải trí, giảm bớt áp lực trong cuộc sống bộn bề thường ngày.
Đây sẽ là một lối sống "trong mơ" nếu được hiểu và được thực hành đúng hướng.
Trong tập podcast hôm nay, hãy cùng Vì sao thế nhỉ tìm hiểu kỹ hơn về chủ đề này nhé!
_______________
Học ngoại ngữ 1-1 cá nhân hóa với giáo viên bản ngữ trên italki 🎉 Tặng 5$ khi mua 10$ ở bài đầu tiên với code VISAO:
Web https://go.italki.com/ytvisao2503
App https://go.italki.com/ytvisao2503app
Tháng 3 khẽ chạm ngõ, mang theo hương sắc dịu dàng của những mùa hoa. Ấy không chỉ là mùa của đất trời thay áo, thời của cây cỏ đơm bông mà còn là mùa của những yêu thương gửi trao đến những người phụ nữ dịu dàng nhưng mạnh mẽ.
Đó là người mẹ tần tảo, đảm đang với tình yêu thương vô bờ bến, là người chị, người em luôn bên cạnh sẻ chia, hay là chính bạn – những bông hoa rực rỡ với vẻ đẹp và câu chuyện riêng.
Bạn thân mến, đã bao lâu rồi bạn chưa tặng một bó hoa, hay gửi một lời yêu thương đến người phụ nữ bên cạnh mình? Và đã bao giờ bạn tự dành cho mình một đóa hoa thật đẹp, như một lời nhắc nhở rằng bạn cũng xứng đáng được yêu thương?
Và ngày 8/3 tới đây, hãy cùng Vì sao thế nhỉ Radio gửi đến những bông hoa đẹp nhất những lời yêu thương chân thành nhất nhé!
Có bao giờ cậu thấy bản thân như một cá thể lạc loài, không có tiếng nói trong xã hội bị đóng khung này hay chưa?
Có bao giờ trong một khoảnh khắc cậu muốn cất tiếng nói nhưng chẳng ai lắng nghe, để rồi lại luẩn quẩn mãi trong những dòng suy nghĩ miên man của bản thân với nỗi sợ hãi về sự phán xét?
Nếu câu trả lời là "có", hãy dành chút thời gian lắng nghe "Lá thư không gửi" số radio tuần này nhé!
Gửi thư cho chúng mình qua đây nhé!
Những lần gặp gỡ chẳng bao giờ là ngẫu nhiên, khoảnh khắc mà hai ánh mắt chạm nhau ở cái chốn đông người, một cuộc trò chuyện tưởng vụn vặt lại trở thành khởi đầu cho một mối quan hệ sâu sắc. Mỗi cuộc gặp gỡ đều mang theo một lý do, một ý nghĩa mà có khi cả đời ta mới hiểu được. Vậy mà, đôi khi giữa bộn bề cuộc sống, ta lại lỡ quên đi những giá trị của người ở bên cạnh, để vuột mất những điều quý giá.
Đã có hàng vạn mối lương duyên được gửi về cho Vì sao thế nhỉ! Radio. Hẹn gặp các cậu trong số radio hôm nay nhé!