Tuyển tập list sách truyện Phật Giáo và Thiền Định, giúp con người tĩnh tâm
Phóng sự là một thể loại ký, là trung gian giữa văn học và báo chí. Đặc trưng của phóng sự là điều tra, thâm nhập thực tế và phỏng vấn nhiều người. Một ngòi bút phóng sự không thể qua quýt, nông nổi, cũng không được hời hợt, lười biếng.
Giá trị của phóng sự thể hiện ở cả hai mặt: một là phải có những bằng chứng cụ thể với những tài liệu chính xác thể hiện qua các con số, biểu đồ, thống kê; hai là trên cơ sở phân tích tư liệu, số liệu, phải đặt ra được những vấn đề thời sự mang ý nghĩa xã hội to lớn.
Đọc “Lục xì” – một thiên phóng sự đầy những số liệu chuẩn xác như cái tát vào bộ mặt xã hội thuộc địa nửa phong kiến, qua một giọng văn sặc mùi tiêu ớt – độc giả sẽ phải hốt nhiên cảm thán: Danh xưng “Ông vua phóng sự đất Bắc” của Vũ Trọng Phụng quả thực không ngoa chút nào!
Cũng không phải ngẫu nhiên mà Giáo sư, Nhà giáo nhân dân Hoàng Thiếu Sơn có lời đánh giá cực kỳ cao đối với “Lục xì”:
“Lục xì là một phóng sự có giá trị khoa học lớn, trong lịch sử văn học của ta đã ở một vị trí độc nhất vô nhị trong văn học về mặt y học và pháp lý; đã có vị bác sĩ nào, bậc lương y nào, nhà luật học nào nêu lên được vấn đề như thế, phân tích tình hình như thế và về nhiều mặt góp ý kiến xác đáng như thế với những người có trách nhiệm trong xã hội.”
Bác Hạnh năm nay hơn 60 tuổi, chẳng biết vì lý do gì mà mấy năm nay bác chuyển hẳn xuống ở dưới thuyền đánh cá ở dưới bãi Sông Hồng, mặc dù bác có nhà cửa đàng hoàng ở trong làng. Bác đi lính đặc công cùng đơn vị với bố tôi nên hai người cũng thân thiết, thỉnh thoảng những lần đánh được những con cá ngon, bác đều giữ lại rồi mang vào tặng cho bố tôi. Hai người có mối quan hệ rất sâu và chân tình, bởi vì cũng đều vào sinh ra tử từ thời còn trong lính nên có những chuyện vui buồn gì đều có thể san sẻ mà chẳng giấu giếm gì. Nhưng có một câu chuyện chính bác Hạnh kể lại cho bố tôi nghe, lúc đó tôi cũng ngồi cạnh hai ông và cho đến bây giờ khi nhắc lại tôi cũng thấy rùng mình. Có người nói không có ma quỷ, nhưng tôi thì lại tin. Bởi vì có những việc mà ngay cả mắt trông tay sờ thấy cũng không thể nào giải thích được. Thôi thì có thờ có thiêng, có kiêng có lành và tôi vẫn tin là như vậy. Câu chuyện này được chính một người lính già kể lạ nên tôi tin nó là có thật chứ không phải chuyện tầm phào sau những cuộc trà dư tửu hậu.
Sức hấp dẫn kỳ lạ của Thủy hử chủ yếu do tài năng văn chương của Thi Nại Am. Kim Thánh Thán là một người mang nặng tư tưởng phong kiến đã phải thốt lên: "Những tên sao thiên cương, địa sát, xét ra không hợp đạo làm người, sao lại có áng văn viết ra lạ lùng dễ mê hoặc lòng người đến thế? Ta muốn dựng Thi Nại Am dậy mà hỏi cho ra?"
Nghe thì có vẻ là thâm cung bí sử, nhưng khồng!!!
Đây là 1 phần nhỏ của những truyện ngắn mình đã thể hiện trên sóng VOV thôi __ rơi rớt bao năm rồi giờ mới có podcast :(
"Theo tôi tiên tri, thì cuốn Tắt đèn còn phải sống lâu thọ hơn cả một số văn gia đương kim hôm nay. Chị Dậu, đích là tác giả Ngô Tất Tố hóa thân ra mà thôi. Chị Dậu là cái đốm sáng đặc biệt của Tắt đèn. Nếu ví toàn truyện Tắt đèn là một khóm cây thì chị Dậu là cả gốc cả ngọn cả cành, và chính chị Dậu đã nổi gió lên mà rung cho cả cái cây dạ hương Tắt đèn đó lên."
- Nguyễn Tuân -