Với người tìm hiểu đạo Phật, việc quan trọng nhất cần làm trước tiên, là tự suy xét xem điều mình đang theo là chánh pháp hay tà pháp.
Để suy xét, ta cần tỉnh táo và thường xuyên đối chiếu các đặc điểm/biểu hiện của Chánh pháp và Tà Pháp.
Tà Pháp mang 3 “độc” điểm:
1. Luôn tôn tạo danh vị, khuyến khích hình thức, xưng tán tướng tượng.
2. Luôn giáo điều rập khuôn, hù dọa nhân quả, chiêu an tâm lý.
3. Gây ra cho cộng đồng: sự ngoan mê, quẫn trí, tâm vọng động, lo sợ (phạm thượng, bị trừng phạt...); biến thành nô lệ hình tướng suốt nhiều đời kiếp...
Trong tiếng Hán, riêng hai từ Giác và Ngộ có nghĩa như sau:
覺 / Giác: thức tỉnh về một điều gì, biết điều đã từng không biết
悟 / Ngộ: hiểu ra, vỡ lẻ
Giác Ngộ thường được dùng với nghĩa là người tu đạt được sự hiểu biết, vỡ lẽ ra điều tột cùng của giáo pháp.
Không chỉ riêng đạo Phật, mà nhiều tôn giáo đều có khái niệm Giác Ngộ. Ta cùng tìm hiểu sự khác biệt và ý nghĩa thật sự của Giác Ngộ trong pháp Phật.
Tam Pháp Ấn trong Phật Học Nguyên Thuỷ cần được hiểu là ba điều thiết thực trọng yếu mà Đức Phật cần nói với chúng sanh. Ba điều đó là:
1 - Chư Hành Vô Thường Ấn
2 - Chư Pháp Vô Ngã Ấn
3 - Niết Bàn Tịnh, Tĩnh, Không
Lâu nay ta vẫn thường nghe về “Thiền định” và “ngồi thiền”, vậy thế nào là “thiền” thật sự trong Phật Học Nguyên Thuỷ?
Để hiểu rõ và thực hành đúng, Hãy cùng chiêm nghiệm lại lời của các vị Chư Tổ Chính Quy chỉ dạy về “thiền”.
Vì nếu hiểu sai thực hành sai, hậu quả là rất to lớn, có thể dẫn đến: loạn tâm, xuất hiện những dấu hiệu tâm thần bất thường…và tệ nhất là uổng phí công sức tu tập, bị tà giáo mê hoặc bỏ chánh theo tà.
Phật Giáo đã qua hàng ngàn năm, đến nay là thời mạt pháp, không tránh khỏi những biến tướng, hiểu sai dẫn đến hành sai.
“Thiền” và “tu thiền” vốn không được nói đến trong Phật Học Nguyên Thuỷ của Bổn Sư Cồ-đàm. Nhưng do hàng ngàn năm du nhập và lai tạp các tư tưởng Thần Giáo, Đạo Giáo cộng thêm vô số biến tướng thêu dệt, từ đó “thiền” trở nên phổ biến, gây nhiều sự hiểu lầm và nguy hiểm.
Nam mô Bổn sư Thích-ca Mâu ni Phật là danh hiệu tri niệm, Thích-ca mâu ni Phật là cách gọi quen thuộc tên Đức Phật của nhiều người theo đạo Phật ở Việt Nam.
Nhưng thật sự đây có phải là tên gọi đúng về vị Đạo Sư tôn kính của chúng ta?
Với tinh thần học Phật là luôn vận dụng trí tuệ để hiểu đúng Sự thật do đó việc truy tìm nguồn gốc, đối chiếu với những chánh kinh, tham khảo qua các dữ kiện lịch sử và các tài liệu khảo cổ học cùng những gì chúng ta tri kiến tu học theo đúng chánh pháp, để giúp chánh tri kiến lại và hiểu chính xác tên Đức Phật.
Một ví dụ điển hình, nếu người học trò gọi tên sai tên người thầy, người cô dạy mình thì chúng ta cảm thấy thế nào? Cũng vậy, nếu chúng ta học Phật mà ngay tên vị Bổn sư mà hiểu sai, đọc sai hay là niệm sai thì sao gọi là đệ tử Phật? Vì học Phật chính là học sự thật, Đức Phật luôn khuyến khích chánh tri kiến và tư duy cho đúng. Đức Phật đã từng nhắc nhở trong Tứ y pháp “ Y trí bất quy thức”.