Cảm ơn .
Tôi cảm ơn đời… vì đã cho tôi sinh ra giữa một miền quê hữu tình, thi vị:
Làng Đức Mỹ, Quận Càng Long, tỉnh Vĩnh Bình — nơi con sông hiền hòa len lỏi qua ruộng đồng, ôm ấp những cây lành trái ngọt. Nơi tiếng mái chèo khua nhịp nhàng từ tờ mờ sáng tinh sương cho đến lúc chiều buông,và khi trăng vừa lên, gió nhẹ lùa qua từng hàng cây nghiêng bóng trên mặt sông đầy.
Ở đây, mỗi sớm mai có mùi hương gạo mới thơm nồng, có tiếng gà gáy vọng từ bên kia con sông vắng, làn khói bếp mỏng manh bay lên giữa trời xanh, như một lời báo hiệu cho ngày nữa lại bắt đầu.
Tôi cảm ơn người Mẹ đã khuất… người đã cho con một trái tim biết rung động trước bao cái đẹp giản dị, và một khối óc để nhận ra điều ngay lẽ thật. Mẹ đã dạy con sống hiền hòa như dòng nước sông Cổ Chiên — trong trẻo,yên bình, nhưng cũng sẽ kiên cường và mạnh mẽ mỗi khi cơn lũ vội về.
Cảm ơn miền Tây của tôi — nơi tôi đã lớn lên bằng ngọn rau đồng vươn lên từ đất, của những dòng nước phù sa óng ánh dưới nắng chiều trên dòng sông đục nước .
Giờ đây, giữa dòng đời xuôi ngược, mỗi khi nhớ về quê huơng, lòng tôi như chùng xuống ...và biết rằng, dù đi đâu, ở đâu, trong sâu thẳm của trái tim mình, Tôi vẫn mãi mãi thuộc về nơi đây !
-Cần Thơ hôm nay – những cánh cửa chưa khép
Cần Thơ bây giờ có cao ốc chọc trời, quán cà phê check-in, khu đô thị ven sông. Nhưng đâu đó, vẫn còn những người nông dân bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, rồi bán cả đất cho ngân hàng vì nợ. Vẫn có những khu biệt thự sáng đèn suốt đêm bên cạnh những căn nhà lợp tồi tàn, rách nát.
Ngày xưa, quyền lực nằm trong tay địa chủ. Hôm nay, quyền lực nằm trên những bản hợp đồng,trên những con số của tài khoản ngân hàng. Cách gọi có thể khác, hình thức có thể mới, nhưng bản chất của sự lệ thuộc – nhiều khi vẫn còn đó như cái dinh thự kia nằm gần con đường mang tên "Cách Mạng Tháng Tám"
-Thay Lời kết – và một câu hỏi xin gửi lại:
Chúng ta dựng “Nhà Bá Hộ” giữa Cồn Khương — đó là bảo tồn văn hóa hay là phông nền cho một cuộc vui thị giác? Là tôn vinh di sản hay đang bỏ quên nỗi đau của những phận người dưới đáy của xã hội thời xưa kia?
Có thể những người trẻ sẽ thấy nơi đây đẹp, lạ, và họ tự hào. Nhưng nếu lật lại gia phả, biết đâu trong dòng họ mình, từng có ông bà là tá điền, là người làm thuê ngay dưới mái nhà như thế. Khi ấy, cảm giác tự hào liệu có còn nguyên vẹn? Hay sẽ thay bằng một khoảng lặng, để ngẫm về những vòng kim cô của quyền lực và số phận…
Chào mừng bạn trở lại với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện được kể bằng cảm nhận chân thành, xen lẫn những rung động của một người con phương Nam, ghi lại từ những lát cắt đời thường nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa.
Nếu bạn đã từng đặt chân đến Cần Thơ, hẳn ít nhất một lần nghe nhắc, hoặc ghé qua một nơi không chỉ là cảnh chùa thanh tịnh để tìm quên thế tục, mà còn là chốn đưa Đạo hòa vào Đời — theo cách rất Việt Nam, rất đỗi gần gũi của những bậc thiện tri thức. Đó chính là Thiền viện Trúc Lâm Phương Nam.
Một miền trời không tiếng ồn phố xá, không nhộn nhịp ghe xuồng như chợ nổi, chỉ có gió miệt vườn quyện mùi hương trầm thoảng nhẹ… Rất Phương Nam.
Tôi là Paul — một kẻ hay lững thững giữa những miền ký ức, nhặt từng mảnh vụn của thời gian để ghép thành những câu chuyện nhỏ gửi đến bạn. Hôm nay, tôi muốn rủ bạn về Cần Thơ — thành phố bên dòng Hậu Giang trù phú, từng được mệnh danh là Tây Đô của miền Nam sông nước. Nơi đó, với tôi, vừa ngọt ngào vừa đắng đót… như chén trà để lâu, nhấp một ngụm là thấy cả một trời kỷ niệm...
Ít ai biết, chủ nhân đầu tiên, người đã đặt nền móng dựng lên ngôi nhà này là ông Dương Chấn Kỷ — một bậc tiền nhân thuộc dòng dõi họ Dương trâm anh thế phiệt. Ông cho xây ngôi nhà vào năm 1870, khi ấy làng Bình Thủy còn thấm đượm cái hồn quê, mỗi sớm mai còn se lạnh hơi sương, và cái tình người thì như thấm vào từng viên gạch, từng mái ngói.
Nhà cổ Bình Thủy không chỉ là một mái nhà đơn thuần, mà còn là nơi lưu giữ gia phả, cội nguồn và những giá trị truyền thống của một dòng tộc lớn. Dòng họ Dương nổi danh ở đất Tây Đô, không chỉ bởi sự sung túc, mà còn bởi nếp nhà hiếu học, gia phong nền nếp, và tấm lòng rộng mở với quê hương xứ sở. Qua từng thế hệ, con cháu họ Dương vẫn một lòng gìn giữ di sản của cha ông, trân quý ngôi nhà như một báu vật của dòng họ và cả vùng đất này.
Khởi nguồn từ những sợi tơ
Câu chuyện bắt đầu vào năm 1924, khi ông Sakichi Toyoda, một nhà phát minh người Nhật, đã chế tạo thành công máy dệt tự động Toyoda Model G – một bước đột phá trong ngành dệt may thời bấy giờ. Không lâu sau đó, ông Kiichiro Toyoda, con trai của Sakichi, nhìn thấy tương lai không chỉ nằm ở vải vóc, mà còn ở... xe hơi.
Vào năm 1937, công ty Toyota Motor Corporation chính thức được thành lập – như một nhánh tách ra từ công ty dệt Toyoda Automatic Loom Works. Và từ đây, một "con đường mới" đã mở ra.
Câu chuyện bắt đầu vào năm 1924, khi ông Sakichi Toyoda, một nhà phát minh người Nhật, đã chế tạo thành công máy dệt tự động Toyoda Model G – một bước đột phá trong ngành dệt may thời bấy giờ. Không lâu sau đó, ông Kiichiro Toyoda, con trai của Sakichi, nhìn thấy tương lai không chỉ nằm ở vải vóc, mà còn ở... xe hơi.
Vào năm 1937, công ty Toyota Motor Corporation chính thức được thành lập – như một nhánh tách ra từ công ty dệt Toyoda Automatic Loom Works. Và từ đây, một "con đường mới" đã mở ra.
Today, let’s take a stroll around Harris County—the vibrant heart of Houston—to discover a rather intriguing phenomenon called Trump Burger.
This is a very young brand, but it quickly caught the attention of fast food lovers everywhere. And the highlight? Its cheeky, bold slogan:
"MAKE BURGERS GREAT AGAIN!"
Hôm nay, mời bạn cùng tôi dạo một vòng quanh Harris County – nơi trái tim sôi động của thành phố Houston – để cùng khám phá một hiện tượng... khá thú vị mang tên Trump Burger.
Một thương hiệu còn rất trẻ, nhưng lại nhanh chóng thu hút được sự chú ý của đông đảo tín đồ thức ăn nhanh. Và điểm nhấn của nó? Chính là câu slogan vừa ngạo nghễ, vừa hài hước:
"MAKE BURGERS GREAT AGAIN!"
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Tôi là Paul — một người từng có khoảng thời gian sống ở Cần Thơ, thuở ấy còn mang tên là Phong Dinh.
Một tỉnh lỵ yên bình, nép mình bên dòng Hậu Giang lặng lẽ, chan chứa phù sa.
Cần Thơ không phải nơi tôi sinh ra —
Nhưng lại là nơi đã gieo vào lòng tôi một chữ “thương” sâu đậm.
Cái tên “Tây Đô” từ đó trở thành một miền ký ức, không thể phai nhòa.
– Biểu tượng nhiều tranh cãi giữa lòng New York .
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện tưởng chừng rất đỗi bình thường lại được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Tôi là Paul — một người đam mê những khoảnh khắc đời thường, những điều tưởng chừng rất nhỏ bé nhưng lại cất giữ nhiều rung động.
Trong podcast này, bạn sẽ cùng tôi đi qua những nếp gấp nhẹ nhàng của cuộc sống: có khi hài hước, có lúc trầm tư, hay đôi khi chỉ là vài dòng tự sự của một kẻ giang hồ lãng tử... một lần dừng chân nơi một quán gió ven đường, nhâm nhi chút suy tư để lòng mình dịu lại giữa bao bộn bề của cuộc sống.
Hy vọng rằng, trong từng câu chuyện nhỏ ấy, bạn sẽ tìm thấy nụ cười, sự đồng cảm và một chút vơi buồn — như thể được ai đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn giữa cuộc sống tha hương nhiều trăn trở ...
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ”
— nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
The future is yours.
But this love—this love will always be mine.
Forever just for you, my two little angels… for all my life.
Paul.
Tương lai là của các con.
Nhưng tình yêu này – mãi mãi là của ông, dành riêng cho hai cháu… “Hai thiên thần nhỏ” của ông – suốt cả một đời.
Viết tại George Bush Intercontinental Airport – ngày 18 tháng 7, 2025
Thương yêu vô cùng!
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ”
— nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Tôi là Paul — một người say mê những khoảnh khắc đời thường, những điều tưởng như nhỏ bé... nhưng lại chất chứa cả bầu trời rung động.
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Tôi là Paul — một người mê mẩn những khoảnh khắc đời thường, những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại cất giữ nhiều rung động. Trong podcast này, bạn sẽ cùng tôi đi qua những lát cắt nhẹ nhàng của cuộc sống: có lúc hài hước, có lúc trầm tư, đôi khi chỉ là vài dòng tự sự... đủ để làm lòng dịu lại giữa bao bộn bề.
Hy vọng rằng, trong từng câu chuyện nhỏ ấy, bạn sẽ tìm thấy nụ cười, sự đồng cảm — và biết đâu, một phần của chính mình.
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Tôi là Paul — một người say mê những khoảnh khắc đời thường, những điều tưởng chừng nhỏ bé… nhưng lại cất giữ biết bao rung cảm.
Hôm nay, mời bạn cùng tôi lắng nghe một câu chuyện có thật, ít người biết đến, nhưng lại lay động đến tận đáy lòng… Một câu chuyện về sự sống sót diệu kỳ — giữa nơi mà sự sống tưởng chừng như đã bị xóa sổ.
Người ta gọi đó là “Survivor Tree” – Cây Sinh Tồn.
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Tôi là Paul — một người mê mẩn những khoảnh khắc đời thường, những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại cất giữ nhiều rung động. Trong podcast này, bạn sẽ cùng tôi đi qua những lát cắt nhẹ nhàng của cuộc sống: có lúc hài hước, có lúc trầm tư, đôi khi chỉ là vài dòng tự sự... đủ để làm lòng dịu lại giữa bao bộn bề.
Hy vọng rằng, trong từng câu chuyện nhỏ ấy, bạn sẽ tìm thấy nụ cười, sự đồng cảm — và biết đâu, một phần của chính mình.
Lời giới thiệu Paul Podcast
Chào mừng bạn đến với “Paul và những mẩu chuyện nhỏ” — nơi những câu chuyện giản dị được kể bằng tất cả yêu thương và sự chân thành.
Tôi là Paul — một người mê mẩn những khoảnh khắc đời thường, những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại cất giữ nhiều rung động. Trong podcast này, bạn sẽ cùng tôi đi qua những lát cắt nhẹ nhàng của cuộc sống: có lúc hài hước, có lúc trầm tư, đôi khi chỉ là vài dòng tự sự... đủ để làm lòng dịu lại giữa bao bộn bề.
Hy vọng rằng, trong từng câu chuyện nhỏ ấy, bạn sẽ tìm thấy nụ cười, sự đồng cảm — và biết đâu, một phần của chính mình.
Cảm ơn bạn đã lắng nghe.