Trác nghe lời Nho, gọi Lý Thôi, Quách Dĩ, lĩnh năm trăm quân đến vây nhà thái phó Viên Ngỗi, già trẻ đều giết sạch, rồi đem đầu Ngỗi ra bêu trước cửa quan. Trác khởi hai mươi vạn quân, chia làm hai đường. Một đường Trác sai Lý Thôi, Quách Dĩ, đem năm vạn quân ra giữ cửa Dĩ Thủy, không đánh nhau vội. Một đường khác, Trác đem mười lăm vạn quân cùng với Lý Nho, Lã Bố, Phàn Trù, Trương Tế giữ cửa quan Hổ Lao. Trác sai Lã Bố lĩnh ba mươi vạn quân ra trước quan, đóng một trại lớn. Trác thì đóng đồn trên cửa quan.
Lưu Bị ngồi xuống ghế hàng cuối cùng. Quan Vũ và Trương Phi chắp tay đứng phía sau. Khi đó, một quân do thám lại báo tin: - Hoa Hùng dẫn quân thiết kỵ xuống cửa quan, hắn cắm sào cái chóp mũ của Tôn thái thú, đến trước cửa trại, hò hét thách đấu. Thiệu hỏi: - Ai dám ra trận? Sau lưng Viên Thuật, có một tướng lực lưỡng, tên là Du Thiệp, bước ra và nói: - Tiểu tướng xin ra. Thiệu mừng sai Thiệp ra. Tuy nhiên, không lâu sau đó, một người trở về báo tin: - Thiệp đã đánh nhau với Hoa Hùng ba hiệp, nhưng bị Hùng chém chết! Các tướng đều hoảng sợ.
Kiên liền cởi mũ đánh đổi cho Mậu, rồi hai người chia đường chạy ra hai ngã. Quân Hoa Hùng cứ đuổi theo người đội mũ chóp đỏ. Kiên chạy sang con đường nhỏ được thoát. Tổ Mậu bị Hoa Hùng đuổi kíp lắm, bèn bỏ mũ ra, treo vào một cái cột nhà cháy dở, rồi trốn vào rừng rậm, núp một chỗ. Quân Hùng, thấp thoáng dưới bóng trăng, trông thấy cái chóp mũ đỏ ở chỗ nhà cháy cứ vây bọc bốn mặt lại, không dám đến gần, rồi sau lấy tên bắn mãi mới biết bị lừa. Tổ Mậu ở trong rừng lúc bấy giờ xông ra, hai tay múa đôi dao, chực chém Hoa Hùng, Hùng thét to một tiếng, đưa một nhát dao, Mậu chết lăn xuống dưới ngựa.
Đây nói chuyện thái thú Bắc Bình là Công Tôn Toản đem một vạn rưỡi quân, khi đi qua huyện Bình Nguyên, ở Châu Đức, trông thấy ở đằng xa, trong đám cây dâu, có một lá cờ vàng, với vài người kỵ mã đến đón. Toản trông xem ai hóa ra Lưu Bị. Toản hỏi: Hiền đệ sao lại ở đây? Lưu Bị thưa: Ngày trước em nhờ anh được cử làm huyện lệnh Bình Nguyên, nay nghe thấy đại quân qua đây, nên em lại hầu. Xin mời anh hãy vào thành nghỉ. Toản thấy có mấy người đi theo Lưu Bị, trỏ hỏi mấy người ấy là ai. Lưu Bị nói: Đây là Quan Vũ, Trương Phi, hai người anh em kết nghĩa với tôi đó. Toản hỏi có phải hai người ấy là hai người cùng phá giặc Khăn Vàng hay không, Huyền Đức nói: Phá giặc Khăn Vàng chính là công hai người này cả!
Sau khi thất bại trong việc ám sát Đổng Trác, Tào Tháo dừng chân để nghỉ ngơi tại Thành Cao, nơi Lã Bá Sa, anh em kết nghĩa với cha của Tào Tháo, sinh sống. Trần Cung và Tào Tháo xuống ngựa để gặp Lã Bá Sa ở cửa trại. Bá Sa hỏi: Tôi nghe nói triều đình đang truy lùng anh. Làm sao anh lại đến đây được?
Sau khi thất bại trong việc ám sát Đổng Trác, Tào Tháo dừng chân để nghỉ ngơi tại Thành Cao, nơi Lã Bá Sa, anh em kết nghĩa với cha của Tào Tháo, sinh sống. Trần Cung và Tào Tháo xuống ngựa để gặp Lã Bá Sa ở cửa trại. Bá Sa hỏi: Tôi nghe nói triều đình đang truy lùng anh. Làm sao anh lại đến đây được? Tào Tháo kể tường tận toàn bộ câu chuyện cho Lã Bá Sa, sau đó chỉ vào Trần Cung và nói: Nếu không gặp được quan huyện trung thành như ông ở đây, tôi đã chết sạch rồi.
Ở kỳ trước, Đồng Trác bành trước thế lực, ra tay phế truất thiên tử gây ra phẫn nộ trong triều đình. Nhưng không ai có thể ngăn cản tay Đổng Tặc. Ngũ Phu là một quan chức của Hán Triều, thấy bất bình trước sự hoành hành của Đổng Tặc nên đã ủ mưu định giết hắn. Nhưng bị thất bại và bị bắt lại tra hỏi.Đổng Trác hỏi rằng: Ai xui nhà ngươi làm phản?Ngũ Phú trợn mắt, quát mắng rằng: Làm phản? Ngươi không phải vua của ta? Sao gọi là làm phản được? Tội của ngươi đầy trời, ai ai cũng muốn giết? Chỉ tiếc ra không phanh thanh ngươi ra làm trăm mảnh để tế tạ thiên hạ. Đổng Trác tức lắm, sai người đem Ngũ Phu ra trảm. Ngũ Phu vừa bị lôi đi vừa mắng chửi Đổng Trác. Miệng không dừng chửi cho đến lúc chết. Đời sau có bài thơ ngắn, ngợi khen Ngũ Phu rằng: Ngũ Phu này cũng bậc anh hùng,Tiết liệt xem ai được thế không?Đánh giặc, hãy còn danh tiếng để,Nghìn thu vằng vặc mảnh gương chung!
Ở kỳ trước khi Đổng Trác chiêu mộ được Lữ Bố, thế lên như diều gặp gió. Nên đã tỏ rõ ý muốn phế truất thiên tử hơn, để lập Trần Lưu Vương lên ngôi vua. Các văn võ bá quan nửa sợ nửa giận. Trong đó có Viên Thiệu đứng ra thách thức Đổng Trác. Đổng Trác muốn hạ thủ giết luôn Viên Thiệu. Nhưng Lý Nho đứng ra can ngăn: Việc lớn chưa xong, xin ngài không nên giết càng. Viên Thiệu trong lòng tức giận, tay cầm thanh bảo kiếm, xin cáo từ với các công khánh rồi quay lưng trở ra. Treo trả cờ tiết ở cửa đông rồi bỏ về Ký Châu.
Ở kỳ trước, Đổng Trác sau khi vào được Lạc Dương bèn rủ bè kết phái, gầy dựng thế lực. Ông muốn phế truất hoàng đế đương thời là Hán Thiếu Đế, Lưu Biện - vị hoàng đế thứ 13 của thời Đông Hán. Sau đó muốn lập Trần Lưu Vương, là Lưu Hiệp, lên ngôi vua. Ông giải bày mưu tính trước các quan đại thần của nhà Hán. Tuy nhiên lại vấp phải sự phản đối của nhiều người trong đó có thứ sử Kinh Châu là Đinh Nguyên. Đổng Trác sau đó định chém Đinh nguyên nhưng được con rễ can ngăn. Lúc tiệc tàn, các quan lại đều ra về cả. Đổng Trác lúc ấy còn chống gươm đứng giữa cửa vườn. Bỗng thấy có một người tay cầm kích, ngồi trên lưng. Đổng Trác mới hỏi dò Lý Nho: Người ấy là ai? Lý Nho đáp: Xin thưa, đó là con nuôi của Đinh Nguyên, họ Lã tên Bố, tự là Phụng Thiên. Chúa công ngài nên tạm lánh đi. Đổng Trác bèn lẩn trốn vào trong vườn.
Ở kỳ trước sau khi Hà Tiến bị bọn Trương Nhượng ra tay sát hại. Viên Thiệu, Tào Tháo và các quan đại thần nhân cơ hội bèn ra tay trừ khử một lần bọn hoạn quan. Trương Nhượng bị dí đến đường cùng, thấy nguy cấp quá liền đâm đầu xuống sông tự vẫn. Thiếu Đế cùng Trần Lưu Vương chưa rõ lành dữ ra sao. Trong sợ hãi đành phải nấp ở trong bụi ở tại bờ sông. Quân binh chia nhau đi tìm cũng không thấy Hoàng Đế ở đâu. Hai anh em vua trốn ở trong bụi cỏ mãi đến canh tư, sương hạ xuống lạnh buốt cả người trong lòng thì lo sợ, bụng thì đói khát, ôm nhau mà khóc. Nhưng sợ có người biết sẽ tới mà truy giết, nên bèn chỉ nuốt nước mắt khóc thầm trong bụi rậm. Một đời sống trong cảnh quyền quý, được bảo vệ trong hoàng thành nghiêm mật. Đâu mấy lần mà vị đế vương lại rơi vào cảnh lầm than như thế này.
Ở kỳ trước, Hà Thái Hậu và anh là Hà Tiến nhờ trừ khử đi phe đối lập là Đổng Thái Hậu nay đã nắm thiên hạ trong tay. Nghe lời Viên Thiệu, Hà Tiến muốn trừ khử luôn bọn hoạn quan để diệt luôn mầm mống gây tai hoạ. Lúc nghe kế sách của Hà Tiến, Tào Tháo mới nói với ông rằng: chuyện của bọn hoạn quan thì đời nào cũng có. Cho nên các vua chúa các đời không bao giờ trao quyền hành cho chúng, không tin dùng chúng. Sai lầm ở chỗ là để chúng hoành hành như hiện nay. Bây giờ muốn trị tội chúng thì chỉ nên khử mấy tên đầu đảng. Chỉ cần một tên nằm xuống là tự khắc như rắn mất đầu. Bọn còn lại sẽ không dám hoành hành nữa. Mà nếu thế thì chỉ cần phái một tên cai ngục cũng đủ. Hà tất gì giết gà mà dùng dao mổ trâu, triệu quân bên ngoài vào. Nếu muốn hạ hết cả bọn hoạn quan thì chuyện lại khác. Lúc đó sẽ đánh động nhiều người làm sao mà giấu nổi. Thế là đánh rắn động cỏ. Chắc chắn sẽ hỏng việc. Hà Tiến tức giận mà mắng rằng. “Mạnh Đức người cũng ủng hộ ý của Trần Lâm sao?”. Tào tháo nghe xong bèn lui ra ngoài và nói. “Thiên Hạ tất loạn do tên Hà Tiến này mà ra". Dĩ nhiên khi nói như vậy biểu hiện rằng Hà Tiến không nghe lời của Tào Tháo. Sau đó ông bí mật sai người ngựa cấp tốc tới các mặt trận triệu quân về kinh đô.
Tiếp tục những diễn biến của Viên Thiệu và Hà Tiến vào cung trừ khử hoạ hoạn quan. Bọn thái giám kết bè kết phái với nhau làm loạn. Bây giờ ta thừa thế trừ khử bọn chúng hết đi. Trương Nhượng sau khi hay tin, liền hồn phách trôi lạc. Vội vàng chạy vào cung van lạy với Hà Hậu rằng: trước kia bày mưu hại quốc cữu chỉ có một mình Kiển Thạc chứ không dính dán gì đến chúng tôi. Nay quốc cữu nghe lời Viên Thiệu muốn ra tay với chúng tôi thì quả thật là oan ức quá. Xin mẫu hậu hay rủ lòng thương mà cứu vớt cho. Hà hậu nói: Các ngươi chớ lo, ta sẽ đứng ra bảo vệ cho. Sau đó Hà Hậu giáng chỉ triệu Hà Tiến vào cung, mới khẽ bảo rằng: Anh em ta từ thuở nhỏ sống trong cảnh nghèo hèn. Không nhờ có bọn Trương Nhượng thì làm sao mà có phú quý như ngày hôm nay. Nay kẻ bất nhân là Kiển Thạc đã không còn nữa. Sao huynh còn tin lời người ta mà đi toan tính giết luôn cả bọ hoạn quan? Hà Tiến nghe xong thấy có lý liền về nói với cách quan rằng: Kiển Thạc bày mưu hai ta nên xử lý luôn cả tộc. Còn những người khác chớ có đụng vào, kẻo gây tiếng oán.
Lưu Bị là một nhân vật lịch sử nổi tiếng trong thời kỳ Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là một vị tướng kiệt xuất và được người dân yêu mến. Tuy nhiên, trong cuộc chiến tranh loạn lạc ấy, ông đã bị các thái giám trong triều đình hãm hại và ám toán. Những âm mưu và thủ đoạn của đối thủ đã khiến ông phải trải qua những trận đánh khốc liệt và gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Mặc dù vậy, Lưu Bị vẫn giữ vững lòng tin và nỗ lực để bảo vệ người dân và đất nước.
Tư Mã Thiên giới thiệu về tiểu sử của Tôn Tử như sau: Tôn tử là người nước Tề. Và cuốn Binh Pháp Tôn Tử của ông rất nổi tiếng, đã đến tay của vua nước Ngô. Nhà vua nói với Tôn Tử rằng: ta đã xem 13 kế trong cuốn Binh Pháp. Ta muốn cho người làm quân sư và điều quân cho ta. Nhưng trước hết ta muốn ngươi chứng minh liệu những thứ trong Binh Pháp có phải là thật hay chỉ là xàm ngôn? Tôn Tử đồng ý. Sau đó vị vua mới hỏi tiếp. Những cách này có thể áp dụng với phụ nữ không? Tôn Tử một lần nữa khẳng định là được. Sau đó nhà vua mới gọi 180 cung nữ và phi tần ra chờ sẵn. Trước khi điều binh Tôn Tử yêu cầu được toàn quyền quyết định mọi sự. Tôn Tử chia họ thành hai đội nhỏ hơn và cho những phi tần hay được vua ân sủng đứng đầu hàng. Ông bảo họ cầm cây giáo trên tay và hỏi như sau: Ta biết các vị biết sự khác biệt giữa phía trước, phía sau bên trái và bên phải. Cả nhóm người đồng loạt họ vang: Có.....