Sự trỗi dậy nhanh chóng của lực lượng cánh tả, với đại diện là tân thị trưởng của thành phố New York Zohran Mamdani, cho thấy xu thế “ngả sang trái” trong đảng đã trở thành một điều tất yếu. Cuộc đấu tranh về thế hệ và đường lối này sẽ không chỉ tái định hình Đảng Dân chủ, mà còn có thể thay đổi cấu trúc chính trị và chiến lược đối ngoại của Mỹ.
Tính đến nay, cuộc chiến Nga-Ukraine đã kéo dài tròn ba năm, gây ra thương vong cho hàng trăm nghìn binh sĩ, và đang tiến gần đến con số một triệu người.
Trong suốt năm qua, một quan điểm về Nigeria dần dần đã bén rễ trong truyền thông cánh hữu Mỹ. ... Vào ngày 31 tháng 10, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã chỉ đạo nội các đưa quốc gia này vào danh mục “quốc gia cần quan tâm đặc biệt” và, nếu cần, lập kế hoạch để can thiệp “bằng vũ lực”.
Theo Tổng thống Mỹ Donald Trump, cuộc gặp gần đây nhất với Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình – cuộc gặp đầu tiên trong nhiệm kỳ thứ hai của ông – là rất “tuyệt vời”. Dù ông Trump đã tranh cử với lời hứa sẽ gây sức ép lên đối thủ địa chính trị lớn nhất của Mỹ, thực tế lại không diễn ra như vậy.
Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) là một lực lượng đã bị vô hiệu hoá về mặt chính trị.
Đài Bắc cần phải học cách sử dụng “lá chắn silicon” tốt hơn.
Trật tự khu vực Trung Đông đang phát triển nhanh chóng, nhưng không theo cách mà nhiều quan chức Israel và Mỹ giả định.
Một năm sau khi tái đắc cử, ngoại giao đang bị thúc đẩy bởi ý thích cá nhân của Tổng thống Mỹ ở mức độ chưa từng có trong thời hiện đại.
Chiến dịch quyến rũ của ông tại Campuchia là chuẩn mực mới trong chính sách đối ngoại của Mỹ.
Trên mạng Internet thấy xuất hiện một câu như sau: "Giữa đống xác máy bay không người lái (UAV) và khói thép súng đạn trên tiền tuyến đỏ lửa, nước Nga cuối cùng đã hiểu ra rằng: chiếm đất không có nghĩa là thắng cuộc chiến, và chiến thắng thực sự đòi hỏi phải tiêu diệt sinh lực của kẻ địch."
Chào đón Trump bằng tiếng Anh, tặng ông cây gậy đánh golf mà Abe từng sử dụng và đến muộn cuộc gặp với các nhà lãnh đạo vì cùng Trump đi xem một trận bóng chày – tất cả những hành động này của Sanae Takaichi rõ ràng cho thấy một vòng ngoại giao “thân Mỹ” mới của Nhật Bản đã bắt đầu.
Chính sách mới nhất của Bắc Kinh tuy mơ hồ nhưng vẫn quan trọng.
Mỹ vẫn là người bảo đảm an ninh chính của Đài Loan nhờ vào tiềm lực và nhu cầu chiến lược, bán vũ khí, huấn luyện và có khả năng can thiệp đáng tin cậy nếu Trung Quốc dùng vũ lực để thực hiện việc thống nhất. Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo của Trump, sự khả tín—tức sự sẵn lòng hành động, không chỉ là khả năng—đang trở nên ngày càng không chắc chắn.
Trump và Tập có thể rút lui khỏi bờ vực chiến tranh như thế nào?
Phát biểu trước quốc hội Úc vào cuối năm 2011, Tổng thống Mỹ lúc bấy giờ là Barack Obama đã tuyên bố rằng sau một thập kỷ chiến đấu ở Trung Đông, Mỹ sẽ “chuyển sự chú ý sang tiềm năng to lớn của khu vực Châu Á - Thái Bình Dương”, một chiến lược sau này được gọi là “xoay trục sang châu Á” . Gần 14 năm sau, cái gọi là chiến lược “xoay trục” này vẫn chưa thực sự diễn ra. Nhưng xét về mặt quân sự, đây thực chất lại là một điều may mắn.
Những quy định mới, phức tạp của Trung Quốc sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới cùng một lúc – và tạo cơ hội cho Trump.
Sự ra đi của các nhân vật quân sự chủ chốt phụ trách chiến lược Đài Loan đang thu hút sự chú ý toàn cầu.
Hội nghị Cấp cao ASEAN 2025 chính thức khai mạc vào ngày 26 tháng 10. Tuy nhiên, trước khi chuyên cơ Không lực Một (Air Force One) của Trump đáp xuống Kuala Lumpur, Đông Nam Á đã sớm cảm nhận được cơn chấn động từ “cú sốc Trump.”
Ấn Độ bị bủa vây bởi một vòng cung bất ổn: bốn quốc gia đang nhận các gói cứu trợ của Quỹ Tiền tệ Quốc tế (Bangladesh, Nepal, Pakistan, Sri Lanka); hai quốc gia có thể được coi là các quốc gia thất bại hoặc gần thất bại (Afghanistan, Myanmar); và hai quốc gia có tranh chấp lãnh thổ đang diễn ra, có lịch sử quan hệ phức tạp với Ấn Độ, và cũng tình cờ là các quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân (Trung Quốc, Pakistan).
Putin xem Ukraine là một phần trong cuộc đấu tranh lớn hơn với châu Âu. Người châu Âu cũng nên như vậy.