Cha mẹ và thầy giáo có thể giúp bạn được một lúc nhưng họ không thể giúp bạn cả đời. Sâu trong nội tâm bạn phải luôn ý thức được rằng: Mọi việc đều phải dựa vào chính mình!
Thu hoạch lớn nhất trong Tết năm nay không chỉ là tiết trời trong xanh mà còn là cuộc hội ngộ đầy ý nghĩa với gia đình người bạn cũ từ Hoa Kỳ trở về.
Tôi mời gia đình ông bạn đến nhà hàng ăn tối. Bao nhiêu năm không gặp, giờ có dịp hàn huyên cũng thật nhiều chuyện để nói. Nhưng đến lúc tính tiền liền có điều làm tôi cảm thấy khó chịu.
Cũng có thể xem tôi là gia chủ mời khách, nhưng ông bạn cứ một mực phải cùng tôi thanh toán tiền, cuối cùng vẫn không thể cưỡng được ý ông bạn, người phục vụ phải đưa tôi ra ngoài trong sự bực dọc.
Khi quay lại xe, ông bạn hỏi tôi: “Mới rồi bị tôi giành trả tiền bữa ăn có phải là đã làm bạn cảm thấy mất mặt?”
Tôi nói: “Đúng vậy, nhưng tôi có thể hiểu, dù sao đây cũng là văn hóa Mỹ mà”.
Ông bạn cười cười nói: “Thật ra thì đây không chỉ là văn hóa của Mỹ, mà cũng là gia phong của nhà tôi, dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều phải tự trả tiền”.
Tôi có chút bất ngờ: “Như thế có phải là quá nghiêm khắc với tụi nhỏ không?”
Ông bạn trả lời:
“Nghiêm khắc không phải là yêu thương sao? Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện nhé”.
“Trong thời gian diễn ra trại hè của một trường trung học Mỹ
Hiếu Kinh giúp chúng ta hiểu rõ: Trời đất là cái rễ của chúng ta, cha mẹ là cái gốc của chúng ta. Làm người không thể mất gốc, uống nước phải nhớ đến nguồn. Làm được một chữ Hiếu, cả gia tộc yên vui.
Văn hoá Á Đông khởi nguồn từ Kinh Dịch, mà thành tựu bởi Kinh Hiếu, Hiếu là cái gốc của Đức.
Trong các Kinh điển Nho gia, Hiếu Kinh là bộ kinh có ít chữ nhất. Phần kinh văn chỉ có 1778 chữ. Nhưng ngay từ thời Hán, Hiếu Kinh đã trở thành kinh sách nhập môn học Kinh văn. Vì đạo Hiếu là quan hệ luân lý chủ yếu trong gia đình, do đó rất dễ đem đến sự cộng hưởng về tình cảm của mọi người. Từ đó trong tình thân luân lý đã dẫn xuất ra quan niệm Hiếu trị (quản lý xã hội bằng chữ Hiếu), đó là đưa đạo Hiếu mở rộng đến cảnh giới trị quốc, bình thiên hạ.
Từ xưa đến nay, “Vạn ác dâm vi thủ, bách hạnh hiếu vi tiên” (Vạn điều ác thì tà dâm là đứng đầu, trăm cái nết thì hiếu kính là trước hết), câu nói này là trung tâm của văn hóa Á Đông, có sức mạnh chi phối cực kỳ mạnh mẽ, nó cũng có tác dụng rất to lớn. Nhưng hiện nay rất nhiều người chẳng còn rung động gì với “Bách hạnh hiếu vi tiên” nữa. Xung quanh chúng ta có không ít người bất hiếu. Chú ý quan sát, chúng ta có thể phát hiện ra, cuộc sống của những người bất hiếu này luôn luôn xấu xa tệ hại. Người hiểu đạo Hiếu đều biết, nếu như một người có lòng hiếu thuận thì bất kể việc gì đối với họ mà nói cũng có thể trở thành việc tốt. Cái gì gọi là hiếu thuận? Đó là hiếu, có hiếu thì sẽ thuận.
Hiếu Kinh giúp chúng ta hiểu rõ: Trời đất là cái rễ của chúng ta, cha mẹ là cái gốc của chúng ta. Làm người không thể mất gốc, uống nước phải nhớ đến nguồn. Có giá trị quan này thì mới có thể công chính vô tà, mà tu dưỡng đạo đức mới có thể ngày càng tinh tấn. Một chữ Hiếu, cả nhà yên vui.
1. Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, không dám tổn thương
Nguyên văn: Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương.
Thân thể tứ chi, lông tóc da thịt, đều là cha mẹ phú cho, nên không dám làm nó bị tổn hại hoặc thương tật, đó là bắt đầu của chữ Hiếu.
Sinh mệnh của chúng ta là sự kéo...
Có nhiều người nói rằng: “Hôn nhân là nấm mồ chôn của tình yêu, rằng sau đám cưới, cuộc sống vợ chồng sẽ chỉ còn là trách nhiệm và nghĩa vụ với nhau”, có phải vậy chăng?
Đây có lẽ là câu hỏi và thắc mắc trăn trở của nhiều cô gái khi bắt đầu lấy chồng và ngay cả với những người đã có gia đình! Hôm nay, chúng ta cùng bàn luận một chút về vấn đề này nhé, để rồi mỗi người sẽ có câu trả lời và định hướng cho tương lai cho cuộc sống chính mình!
Có lẽ, cô gái nào trước khi đi lấy chồng cũng từng băn khoăn tự hỏi: “Lập gia đình rồi, tình yêu có mất đi không?”, để rồi e ngại, chần chừ và lo sợ. Và chắc hẳn không ít các bà vợ đã có đôi lần lén lút ngồi gõ google để tìm kiếm những bí quyết giữ hôn nhân hạnh phúc. Sẽ có hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí là hàng triệu những kết quả khác nhau cho cái gọi là hạnh phúc gia đình , nhưng đáp án để làm hài lòng các mẹ – thật ra chỉ có một, đó là niềm tin và biết nghĩ cho người khác trước.
Có nhiều người nói rằng: Hôn nhân là nấm mồ chôn của tình yêu, rằng sau đám cưới , cuộc sống vợ chồng sẽ chỉ còn là trách nhiệm và nghĩa vụ với nhau. Có rất nhiều bằng chứng để người ta buộc tội cho hôn nhân, cứ như thể người nào bước vào cuộc sống gia đình là y như rằng tình yêu sẽ cạn kiệt, sẽ mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Việc một người vợ, người chồng nào đó nhận ra một nửa của mình sau thời gian kết hôn không tuyệt vời, không hoàn hảo như họ từng nghĩ không xảy ra với một vài người nhưng nó cũng không hoàn toàn đúng với tất cả. Bởi chúng ta đều hiểu rõ chẳng có ai sinh ra là hoàn hảo, người ta chỉ hướng đến sự hoàn hảo để hoàn thiện mình.
Người ta nói rất nhiều về hôn nhân, về sự lãng mạn, về tình yêu sau khi hai người kết hôn, nào là “Hôn nhân là cuốn tiểu thuyết mà hai nhân vật chính chết ngay từ trang đầu tiên” hay “Hôn nhân giống như cái toilet, người ở ngoài muốn bước vào còn người ở trong muốn bước ra”, nào là “Hôn nhân là mồ chôn tình yêu”… Những sự ví von đó, thật ra không phải không đúng, nhưng dẫu các cuộc hôn nhân tan vỡ đang ngày một nhiều hơn thì ngay cả khi điều đó có trở thành số đông cũng không phải là tất cả. Huống hồ thói đời, người ta thường cường điệu và thổi bùng những mâu thuẫn hôn nhân để nghe có vẻ nghiêm trọng, có vẻ từng trải và mặc dù người này, người kia vẫn đang sống hạnh phúc, thỉnh thoảng có xảy ra bất đồng – họ vẫn thường không tin và hài lòng với cuộc hôn nhân mà mình có, chỉ bởi một lẽ – người ta tin rằng, tình yêu bình lặng không phải là tình yêu sâu sắc, tình yêu có trải qua thử thách mới bền lâu. Chính vì vậy – họ viết về hôn nhân như một bi kịch của tình yêu và kết luận trong sự đánh đồng và phủ nhận tất cả...
1: Ở một ngôi làng nọ, có hai cha con nghèo khó bần cùng. Người mẹ mất sớm, người cha vì không có tiền nuôi con nên thường đợi ban đêm lẻn vào vườn rau nhà người ta hái trộm.
Ngày hôm đó, người cha quyết định mang theo cậu con trai đi cùng. Đêm đến, khi nhà hàng xóm đã tắt đèn, khung cảnh xung quanh đã trở nên yên tĩnh, người cha dẫn cậu con trai lẻn vào vườn. Vừa mới nhổ được một cây củ cải thì đứa con bỗng nhiên khẽ kêu lên:
– Cha ơi. Hình như có người nhìn thấy rồi.
Người cha giật mình. Ông ngó nghiêng nhìn bốn phía rồi hoảng hốt hỏi con:
– Người nào thế? Ở đâu?
Đứa trẻ hồn nhiên chỉ tay lên trời:
– Cha xem. Mặt trăng đang nhìn cha kìa!
Bỗng nhiên người cha sững lại. Ông cảm thấy hối hận vì hành vi của mình: Ông đã dạy con trai môt tấm gương xấu, cũng may cậu bé vẫn còn chưa bị lây nhiễm. Thế rồi, ông lặng lẽ dắt tay con trai đi về nhà. Dọc đường về, người cha thầm nghĩ:
– Trộm cắp là một thói xấu. Vậy mà mình chẳng những đã làm xấu mà còn dẫn theo con trai đi theo nữa. Đúng là làm một việc hổ thẹn với lương tâm, hổ thẹn với trời đất. Từ giờ mình sẽ làm ăn chân chính, không làm những việc thất đức này nữa...
2: Người ta vẫn nói: “Sinh có hạn, tử bất kỳ”. Trong cõi hồng trần cuồn cuộn này, không ai biết được chính xác tương lai mình còn lại bao lâu. Vì vậy, hãy trân quý hết thảy những gì ở hiện tại và làm những điều tốt đẹp nhất để không phải nuối tiếc!
Hãy cùng đọc câu chuyện Phật gia dưới đây để thêm trân quý sinh mệnh, trân quý cuộc đời của mình.
Ngày nọ, Phật Thích Ca Mâu Ni trầm tĩnh hỏi các đệ tử: “Các con hãy cho ta biết, sinh mệnh của con người thọ được bao lâu?”
Một vị đệ tử nhanh nhảu trả lời trước: “Thưa Sư phụ, sinh mệnh của một người thông thường kéo dài mấy chục năm ạ!”
Phật Thích Ca Mâu Ni lắc đầu và nói: “Con hoàn toàn chưa hiểu được đạo lý này rồi!”.
Một vị đệ tử khác thấy vậy liền trả lời: “Thưa Sư phụ, sinh mệnh con người giống như cỏ cây, mùa xuân nảy lộc đâm chồi, mùa đông khô héo, hoá thành cát bụi”.
Phật Thích Ca Mâu Ni mỉm cười rồi nói: “Con đã có thể xét đến sự ngắn ngủi của sinh mệnh, nhưng cũng vẫn chưa minh tỏ!”
Lát sau, một đệ tử khác lại nói: “Thưa Sư phụ, sinh mệnh giống như loài phù du...
Có hai người luôn mang lại những điều tốt đẹp nhất cho bạn: một người không bao giờ rời xa bạn, và một người luôn chân thành đối xử tốt với bạn…
Nhưng hai người này, một khi đã rời xa bạn thì rất khó khiến họ quay trở lại.
Có những sự việc chúng ta không thể quay ngược thời gian để bù đắp những tổn thương mà mình đã gây cho người khác, đánh mất một người luôn dành cho mình những điều tốt đẹp nhất sẽ rất khó có thể tìm lại được.
Đừng để mất đi một người dành trọn tình cảm yêu thương bạn, khi còn tình yêu, người đó có thể làm mọi việc và hết lòng đối với bạn, nhưng khi tình yêu không còn thì sẽ dứt khoát rời xa.
Vậy nên, hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có, đừng để khi đã mất rồi mới thấy hối tiếc. “Tình cảm” là thứ mà khi đã mất thì sẽ không bao giờ lấy lại được.
Rất nhiều người chủ động chia tay, không phải là không còn yêu, mà là vì đã quá mệt mỏi…
“Anh đang bận, em sẽ không làm phiền anh nữa”.
Đây là câu cuối cùng mà cô bạn của tôi đã nói với người bạn trai của mình. Cô nhớ rõ rằng câu này đã được nói 43 lần. Sau mỗi lần, âm giọng lại nhỏ hơn một chút, và sau mỗi lần, nỗi thất vọng lại lớn hơn một chút.
Chúng tôi hỏi cô: “Có quyết định chia tay không? Tình cảm giữa hai người như thế này đã kéo dài 3 năm rồi”.
Suy nghĩ trong đầu dường như đã được cân nhắc rất kỹ, lúc này trông cô thật thoải mái, tươi cười tự nhiên, cô nói: “Đã quyết định! Ai muốn nói câu đó lần thứ 44 mà còn cho là mình không làm phiền người ta chứ!”.
Đã từng có lần, bạn trai cô đi công tác, điện thoại không liên lạc được, cũng không có tin tức gì, cô thấp thỏm cả đêm không ngủ, lo lắng có điều bất trắc xảy ra.
Rất lâu sau, bạn trai mới trả lời tin nhắn: “Mệt quá, xuống máy bay liền về khách sạn ngủ luôn mà không để ý đến điện thoại”.
Thời gian sau đó cô một mình đến địa phương khác để khảo sát dự án, cô cũng bay chuyến sáng sớm như vậy, khi xuống khỏi máy bay liền điện thoại cho bạn trai nhưng...
Người mê truyện Tây Du, ít ai không nhớ tình tiết Tôn Hành Giả trổ tài bắt mạch, coi bệnh cho quốc vương nước Chu Tử. Xung quanh những hồi truyện thú vị này còn ẩn chứa nhiều thông điệp sâu sắc khác.
Trong 72 phép thần thông biến hóa mà Tôn Ngộ Không học được từ Bồ Đề sư tổ, có rất nhiều phép liên quan đến trị bệnh. Đầu tiên là phép “Lộng hoàn”, giúp Mỹ Hầu Vương biết bắt mạch, kê đơn. Một phép khác gọi là “Y dược” giúp Ngộ Không chế thuốc, giải phẫu. Lại có một phép khác là “Phù thủy”, có thể vẽ bùa, đốt giấy trong nước, người bệnh uống vào là khỏi ngay.
Hồi thứ 68 “Tây Du Ký” kể rằng, thầy trò Đường Tăng trên đường sang Tây Trúc thỉnh kinh, đi qua nước Chu Tử. Quốc vương nước này đang lâm trọng bệnh. Các thái y đều bó tay không tìm được thuốc chữa. Quốc vương bèn treo bảng cáo thị chiêu mời danh y, hứa chia đôi giang sơn nếu bệnh được trị khỏi.
Khi ấy, Tôn Hành Giả đang đi bách bộ ngắm phố phường, dò hỏi thực hư, rồi bày ra một kế. Hành Giả đọc thần chú, dùng phép ẩn thân, lén đến giật tờ cáo thị xuống, lại thổi ra một trận cuồng phong đánh lạc hướng đám người đang vây quanh. Đoạn, Hành Giả đến bên Bát Giới, khi ấy đang khò khò đánh giấc no say, bèn lấy tờ cáo thị khe khẽ nhét vào bụng chú ngốc.
Dân chúng hớt hải đi tìm tờ cáo thị đã bị gió cuốn đi, thấy Bát Giới vẫn còn khò khò nằm ở vệ đường, lại thấy từ trong bụng lấp ló một tờ giấy. Tả hữu bèn cứ túm chặt lấy Bát Giới, bắt phải vào cung chữa bệnh cho vua vì cho rằng chú ngốc là người đã dám giật tờ cáo thị thì ắt có tài lạ...
1: Người nay không như người xưa. Cùng với kinh tế phát triển, con người càng ngày càng chú trọng hưởng thụ vật chất, mê đắm mỹ sắc, coi trọng tiền tài, đời sống tinh thần vì thế mà càng ngày suy đồi.
Người người hễ mở miệng là nói đến lợi ích, chuyện gì cũng không ngoài hai chữ ‘tiền tài’. Những thứ vốn đơn thuần như tình thân, tình bạn, tình yêu… thì nay đều gây dựng trên cơ sở lợi ích. Giao kết giữa người với người cũng bị hạn cuộc trong mối quan hệ bạc tiền.
Nhà tư tưởng Vương Dương Minh cho rằng: “Con người tâm vốn thiện, lương tri tự nhiên tồn tại. Nhưng xao động bởi dục vọng, tư tâm che lấp nên lợi hại tấn công, phẫn nộ kích động, loại người ham dục vật chất thì không việc gì là không làm”.
Vương Dương Minh cho rằng: Con người vì ‘tư’ (cá nhân) và ‘dục’ (ham dục) nên suy bại sa đọa, người người công kích nhau, phong thái tốt đẹp của xã hội cũng vì thế mà xói mòn, chuẩn mực đạo đức càng ngày càng sa sút, lòng người không còn được như xưa.
Có một họa sỹ nổi tiếng muốn vẽ hai bức tranh về Phật và ma quỷ, nhưng ông mãi vẫn không tìm được người mẫu phù hợp. Trong một lần đi lễ chùa ông tình cờ gặp một cư sỹ, toàn thân vị ấy toát lên lòng từ bi khiến họa sỹ cảm động sâu sắc.
Bậc danh họa tìm đến cư sỹ, hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh để cư sỹ làm người mẫu cho mình.
Sau khi hoàn thành, tác phẩm của ông được mọi người ca ngợi, nhờ đó mà danh tiếng của họa sỹ ngày càng được nâng cao.
Một thời gian sau họa sỹ lại chuẩn bị vẽ bức tranh ma quỷ. Nhưng...
2: Tôi quen một người bạn. Chị ấy là người phụ nữ hạnh phúc nhất tôi từng biết: Trong mọi hoàn cảnh, chị luôn ‘gặp may’.
Buổi sáng đi làm, nhìn thấy bánh trước của chiếc xe máy bị xẹp hết hơi, chị nghĩ: “May quá, nếu xe xẹp lốp trên đường cao tốc thì không biết hậu quả sẽ ra sao”.
Vì phải dắt xe đi thay săm nên chị đến công ty trễ 15 phút. Phó phòng nói rằng giám đốc cho gọi chị, yêu cầu chị đến ngay phòng làn việc của ông. Chị nghĩ: “Chắc mình đi làm muộn nên bị giám đốc khiển trách. Mình sẽ thành khẩn xin lỗi chứ không thanh minh.”
Thế nhưng, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngược lại, sếp không khiển trách chị lời nào cả. Sếp gặp chị để mong chị thông cảm rằng lẽ ra hôm nay chị phải nhận được quyết định tăng lương, nhưng vì mục tiêu chống lạm phát nên Chính phủ đã cắt giảm nhiều hạng mục đầu tư công, trong đó có một dự án của công ty. Do vậy, tình hình tài chính của công ty có gặp khó khăn nên chị đáng lẽ được tăng lương đợt này nhưng phải lùi lại một thời gian. Chị sẽ được đền bù vào kỳ tăng lương sau.
Chị về phòng làm việc với một niềm vui nho nhỏ: “Vẫn là may. Nhà nước cắt giảm đầu tư công tới hơn 41.000 tỷ đồng. Nhiều doanh nghiệp phải giảm lương của công nhân viên, thậm chí phải cắt giảm nhân lực. Mình không bị giảm lương, lại còn được đền bù vào kỳ tăng lương sau, Thật là may quá. Cái may nhất nữa là...
Đêm ngày 14/4/1912, một vụ tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Con tàu mang phong hiệu “không thể chìm” có tên Titanic đã đâm sầm vào một tảng băng trôi khổng lồ. Kết quả của vụ va chạm ấy là những con số và nỗi đau mà người ta không bao giờ muốn nhắc lại…
1.514 người đã thiệt mạng trong vụ đắm tàu kinh hoàng năm ấy. Nỗi đau đã khép lại hơn 100 năm, ngày nay, những gì người ta lưu lại về từ khóa “Titanic” có thể là: Vụ đắm tàu, thảm họa hàng hải nghiêm trọng nhất mọi thời đại hay mối tình lãng mạn của Jack và Rose, cũng có thể là tình ca bất hủ My heart will go on qua chất giọng cao vút của Celine Dion…
Tuy nhiên, hầu như tất cả đều không nhận ra, đằng sau bức màn đen tối của những nỗi đau và mất mát ấy là một kiệt tác vĩ đại của Lòng vị tha.
Charles Lightoller, khi ấy 38 tuổi, Thuyền phó thứ 2 trên con tàu Titanic, ông là người cuối cùng được kéo lên trên thuyền cứu hộ, cũng là người còn sống sót có chức vị cao nhất trên thuyền lúc đó.
Trở về từ cõi chết, sau rất nhiều năm giấu kín và im lặng, cuối cùng Charles quyết định viết 17 trang hồi ức, kể lại chi tiết vụ tai nạn kinh hoàng mà ông chứng kiến. Từng câu từng chữ của ông chưa bao giờ sống động và dồn dập đến vậy. “Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đêm đó!”...
Điều gì quyết định vận mệnh của chúng ta?
Vào một ngày đẹp trời, có người bước vào thăm công viên thành phố. Sau một vòng dạo chơi anh bước ra và bực tức nói: “Nơi này đã không sạch sẽ lại còn bốc mùi, sau này nhất định sẽ không đến nữa”.
Một người khác cũng bước vào công viên dạo chơi một vòng. Khi đi ra anh cảm thán khen rằng: “Đẹp quá! Nơi nào cũng có hoa tươi, đến đâu cũng thấy hương thơm say đắm lòng người”.
Cùng một công viên nhưng vì sao lại có hai phản ứng hoàn toàn trái ngược đến vậy?
Đó là bởi vì...
Hôn nhân đại sự không phải là ái tình thoáng qua trong nháy mắt. Hôn nhân phần nhiều là trách nhiệm giữa hai bên, là lời thề trước sự chứng kiến của trời đất, quỷ thần. Vậy, nếu một người làm trái thệ ước của mình thì kết cục sẽ ra sao? Dưới đây là câu chuyện được lưu truyền rộng rãi trong nhiều năm qua.
Trương Đại Ngưu từ nhỏ lớn lên trong gia cảnh bần hàn. Cha anh thời trẻ chẳng may gặp tai nạn mà tàn phế, từ đó không làm được công việc nặng nhọc, còn mẹ anh lại yếu đuối và hay đau ốm. Tuy vậy bố mẹ anh vẫn cố gắng chắt chiu cho anh học hành nên người.
Sau khi tốt nghiệp, Trương Đại Ngưu ra thị trấn làm công việc chân tay, quanh năm cũng không dành dụm được mấy đồng. Bởi nghèo khó, mãi đến tuổi 30 anh vẫn chưa lấy được vợ. Trong khi rất nhiều người cùng làng nhỏ tuổi hơn anh đều đã làm cha, làm mẹ, vậy mà anh vẫn còn sống cảnh gối chiếc đơn côi.
Một ngày kia, trên đường tan việc về nhà, Trương Đại Ngưu gặp được một thầy tướng số. Anh hiếu kỳ bèn đi đến trước quầy của ông thầy tướng số và hỏi: “Thưa ông, ông hãy bói thử cho tôi xem phần đời còn lại tôi có gặp được vận may hay không?”.
Thầy tướng số xem bát tự ngày sinh của anh, bấm ngón tay xem thử, rồi nói với anh rằng: “Có phải trong làng anh còn có một người phụ nữ rất xấu xí vẫn chưa gả chồng, đúng không?”.
Trương Đại Ngưu lập tức nghĩ đến Lưu Thúy, con gái nhà họ Lưu vì quá xấu mãi vẫn không gả chồng được, vội hỏi rằng: “Thật đúng là có một người, sao ông lại biết được vậy?”.
Thầy tướng số cười nói: “Chỉ cần cậu cưới người con gái đó, ngày sau nhất định sẽ đổi vận”.
Trương Đại Ngưu bán tín bán nghi, nhưng vẫn trả tiền rồi rời đi...
Câu chuyện về cái chết của Gia Cát Lượng đã trở thành một điển tích nổi tiếng trong dân gian. Hậu nhân đến nay vẫn còn thắc mắc: Vì sao Gia Cát tiên sinh lại ngậm 7 hạt gạo sau khi chết?
Tam Quốc Diễn Nghĩa hồi 104: “Rơi sao lớn, thừa tướng quy thiên; Trông tượng gỗ, Nguỵ quân mất vía” viết về Gia Cát Lượng. Ngụy Diên vô tình đạp tắt ngọn minh đăng khiến cho việc dâng sao giải hạn, mượn tuổi trời của Gia Cát Lượng bất thành, cuối cùng ông mất ở gò Ngũ Trượng. Gia Cát Lượng là Thừa tướng nước Thục, cả đời cúc cung tận tụy, thậm chí khi biết bản thân không thể sống lâu được nữa, ông đã viết lại binh thư, kế sách, dặn dò di ngôn, chỉ vì muốn quân Thục có thể an toàn bảo trì lực lượng. Trước khi qua đời, Gia Cát Lượng viết tờ di biểu dâng lên hậu chủ, xong xuôi lại dặn dò Dương Nghi rằng:
“Sau khi ta chết không thể làm đám tang, phất cờ đánh trống, các ngươi hãy làm một cái bàn thờ lớn, để thi thể của ta ngồi ở trên, trong miệng ngậm bảy hạt gạo, dưới chân đặt một ngọn đèn sáng, trong quân cứ giữ vẻ yên ổn như thường, không được than khóc buồn bã. Như vậy thì sao Tướng Tinh mới không rơi xuống, âm hồn ta tự khắc cũng nhấc lên được. Tư Mã Ý thấy sao Tướng Tinh không sa, tất nhiên sẽ không dám khinh cử vọng động, quân ta mới có thể âm thầm từng nhóm từng nhóm chậm rãi rút lui. Nếu như Tư Mã Ý đuổi theo, ngươi nên dàn thành trận thế, quay cờ đánh trống trở lại, rồi đẩy xe có tượng gỗ của ta ra phía trước quân, lệnh cho tất cả tướng sĩ đứng dàn hai bên trái phải, Tư Mã Ý nhìn thấy, tất sẽ sợ hãi bỏ chạy”.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Khổng Minh, Tư Mã Ý quan sát thiên văn thấy một ngôi sao lớn màu đỏ, tia sáng toả ra bốn phía có góc, từ phía đông bắc chạy về hướng tây nam, sau đó đến thẳng Thục doanh. Ba lần sa xuống, lại ba lần vụt lên, tiếng chuyển ầm ầm.
Tư Mã Ý vui mừng la lớn: “Khổng Minh chết rồi!”. Lập tức truyền lệnh khởi binh đuổi đánh, nhưng vừa ra khỏi cửa trại lại...
Thiện lương như mưa sương, thấm nhuần điều đẹp nhất của sinh mệnh. Tuế nguyệt xoay vần, ngay cả khi mỗi ngày tàn phai nhan sắc, sinh mệnh cũng vì có thiện lương mà được trẻ trung mỹ lệ, vĩnh viễn không rơi rụng tan tác.
Trong cuộc sống, thiện lương luôn tồn tại, dùng tâm cảm thụ, sẽ lĩnh hội được các loại thiện lương khác nhau. Tâm tồn thiện lương, chúng ta nhất định có thể lĩnh hội được ý nghĩa của cuộc sống; từ bỏ thiện lương, sinh mệnh của chúng ta sẽ tối tăm u ám, hễ bước vào thế giới vội vã là sẽ không lưu lại chút gì tốt đẹp. Do đó, cuộc sống cần thiện lương, làm người càng cần phải thiện lương.
Thiện lương là màu nền của cuộc đời, nó trong suốt thuần khiết như hoa tuyết, như mặt trời ấm áp sáng đẹp, là chiếc cầu nối giữa tình yêu với tình yêu. Thiện lương trong suốt thanh khiết như dòng suối chảy từ núi, rửa sạch bụi trần sinh mệnh; như tiếng đàn trong tim, trên mặt hồ tâm tư mà tấu lên khúc nhạc cực kỳ êm ái.
Thiện lương là ngọn đèn tỏa sáng trái tim, là ốc đảo mát lành giữa sa mạc cằn cỗi
Thiện lương là ngọn đèn, chiếu sáng bước chân để ta tiến về phía trước, là ốc đảo mát lành giữa sa mạc cằn cỗi, trang điểm cho chất thơ của sinh mệnh. Thiện lương là phong cảnh đẹp nhất của cuộc đời.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện”, tận đáy lòng của mỗi con người đều có một h...
1: Cha mẹ có thể bao dung cho con cái nhưng xã hội thì không, đừng để sự nuông chiều ngày hôm nay thành nỗi bất hạnh ngày sau.
Năm ngoái con trai của dì Tâm tốt nghiệp đại học, trong mắt mọi người trong gia đình, Đông là cậu con trai có tiền đồ tốt. Mỗi khi nhắc đến Đông đều là nhắc đến thành tích học tập loại giỏi đứng đầu khoa đầu lớp, bao nhiêu năm đi học Đông toàn học trường điểm, trường có danh tiếng. Tuy nhiên giờ đây tốt nghiệp đã được một năm nhưng đi làm ba nơi đều chưa qua nổi thời gian thử việc đã bị cho nghỉ. Cuối cùng Đông ở nhà không chịu đi tìm việc nữa, hiện nay cũng đã ở nhà ba tháng rồi không làm ăn gì cả, suốt ngày ôm cái điện thoại đến đêm khuya mới chịu đi ngủ, sáng ra thì trưa chặt mới chịu dậy.
Nuôi dạy con cái chỉ chú trọng thành tích của con chứ không chú trọng tu dưỡng
Gần đây dì Tâm dựa vào mối quan hệ của mình đã gặp được người quản lý cũ của Đông, hỏi rõ đầu đuôi sự việc ra sao, cứ gì làm được vài hôm đã nghỉ. Người sếp cũ này đáp: “Năng lực làm việc chưa cần nói đến, con trai cô cơ bản không phải người đến để đi làm. Giao việc cho cậu ấy, cậu ấy không thích thì không làm, cho dù có làm rồi cũng không báo cáo cấp trên tiến độ công việc thế nào, phê bình cậu ấy vài câu là sáng hôm sau không đi làm nữa, thật là không hiểu chuyện. Đã vậy trong cuộc họp còn cãi nhau cả với cấp trên, quan hệ với đồng nghiệp cũng chẳng ra sao, thực sự không dám để cậu ấy ở lại làm việc”...
2: Hiện nay, một số trẻ tỏ ra khá nhút nhát, hay xấu hổ, chúng sợ bóng tối, sợ người lạ, sợ nói chuyện với mọi người, sợ thất bại. Vì thế, trẻ luôn tỏ ra lo lắng, sợ hãi và thiếu tự tin. Trong khi, cha mẹ nào cũng hy vọng con mình từ nhỏ phải có tính mạnh dạn, kiên cường, dũng cảm để sau này lớn lên có thể đối mặt với mọi khó khăn, thách thức.
Tính cách nhút nhát, e thẹn là vấn đề thường gặp ở nhiều trẻ. Nhút nhát tuy không phải là vấn đề nghiêm trọng trong sự phát triển nhân cách của trẻ nhưng lại có thể ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp xã hội và sự phát triển sau này của trẻ. Nếu một người có tính nhút nhát thì thường không có chủ kiến, muốn làm việc gì cũng khó thành công. Vì thế, cha mẹ cần quan tâm đến trẻ nhiều hơn. Thông thường trẻ nhút nhát sẽ có những đặc điểm sau:
1. Xấu hổ, rụt rè không nói
Trẻ hay xấu hổ, nhút nhát là điều bình thường nhưng nếu biểu hiện của sự xấu hổ, nhút nhát này ở mức độ nặng như: không muốn nói chuyện, không dám xuất hiện trước mặt người lạ… có thể trẻ đã rất tự ti về bản thân mình.
2. Rất ít bạn bè
Thông thường, trẻ rất thích nói chuyện, làm quen với nhiều bạn cùng lứa tuổi, rất coi trọng tình bạn. Nhưng trẻ có tính cách nhút nhát, rụt rè vì tự ti nên không thích có nhiều bạn, thích ở một mình. Vì thế, trẻ luôn cảm thấy cô đơn.
3. Thiếu tự tin
Trẻ nhút nhát thường thiếu tự tin, dù chưa thử làm nhưng đã nghĩ là năng lực của bản thân không đủ, chưa cố gắng đã từ bỏ ước mơ của mình. Như vậy, trên con đường trưởng thành, trẻ sẽ đánh mất nhiều cơ hội quý giá...
Có bạn trẻ cho rằng tình yêu chỉ là thứ phù phiếm, chợt đến chợt đi, thậm chí có người còn quả quyết: “Tôi không tin vào tình yêu!”. Nhưng bạn có biết ý nghĩa thực sự của tình yêu là gì không? Khi trao đi ái tình, bạn sẽ trông đợi gì và muốn nhận được gì?
Nếu bạn vẫn chưa đủ vững tin, hãy để tôi kể cho bạn câu chuyện ngày xưa thời ông bà chúng mình.
Bà kể rằng trước khi kết hôn bà chưa từng quen biết ông. Vốn là, bà đã yêu một anh chàng là con trai của ông đồ trong thị trấn. Vào thời điểm đó, gia đình ông rất nghèo, nhưng vì mối quan hệ giữa hai thế hệ nên hôn sự này đã được định sẵn. Chỉ có điều bà một mực cự tuyệt, thậm chí còn nguyện ý sẽ không bao giờ lấy chồng. Bà nói, bà không muốn để người lớn sắp xếp vận mệnh của mình.
Cuối cùng, phụ thân không còn cách nào khác đành phải trói bà bằng sợi dây màu đỏ rồi cho người đưa lên kiệu và gửi đến nhà ông. Vào đêm tân hôn, bà nhất quyết không cho ông chạm vào người, và với thái độ gay gắt bà đã ném cái chăn trên giường xuống đất. Ông không nói gì, chỉ lẳng lặng giữ chăn và ngủ trên nền gạch ngoài phòng. Cứ như thế, ông đã phải ngủ bên ngoài suốt hơn một năm trời.
Dần dần, câu chuyện của ông bà bị xóm làng dị nghị, người ta từ xì xầm to nhỏ cho đến bàn tán xôn xao khắp làng trên xóm dưới. Ông đã bị trêu chọc và còn bị hỏi rằng sàn gạch có mềm hay không. Ông biết rằng...
Để có được tình cảm từ một cô gái từng trải không dễ, bởi vì với một cô gái đã từng trải qua tổn thương tình cảm, cô ấy học được cách đối diện với tất cả bằng thái độ bình thản nhẹ tênh.
Nếu bạn trao một món quà bất ngờ hoặc bó hoa lãng mạn cho một cô gái trẻ, cô ấy sẽ nhảy cẫng lên, reo mừng hạnh phúc hoặc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng quay đi.
Nhưng với một cô gái không còn ngây thơ nông nổi, cái bạn nhận về chỉ là cái nheo mắt và một nụ cười mỉm đầy bí ẩn. Bạn sẽ không biết cô ấy giấu gì phía sau đó, là rộn ràng hay phẳng lặng, là hạnh phúc hay bất an.
Để yêu một cô gái từng trải, bạn cần đủ vững chắc để đưa họ đi trọn một cuộc tình
Khi cãi vã, cô ấy sẽ không kích động, không khóc lóc ầm ĩ hay năn nỉ ỉ ôi. Sự im lặng là vật bất ly thân của những cô gái có trái tim mang nhiều vết xước. Khi bạn tức giận, cô ấy sẽ im lặng đứng nhìn bạn, không phải thách thức, mà là kiên nhẫn chờ đợi đến khi bạn nguôi giận.
Khi cô ấy tức giận, cô ấy vẫn im lặng đứng nhìn bạn, không phải chán nản, mà muốn nhờ thời gian trả lời giúp xem cô ấy có yêu bạn đủ nhiều để tha thứ hay không.
Nhưng nếu bạn không đủ bao dung và nhẫn nại với sự lì lợm kia, để rồi nỡ buông một câu xua đuổi, bạn sẽ mất cô ấy ngay lập tức. Bất cần và lạnh lùng là thứ cô ấy không hề thiếu.
Có thể cô ấy yêu, yêu rất nhiều, nhưng không có nghĩa là cô ấy làm mọi thứ để níu một người không thiết tha mình, dù chỉ là trong suy nghĩ.
Những cô gái đã từng bị tổn thương nhạy cảm và quyết đoán như vậy đấy. Làm cô ấy...
1: Mấy ngày nay, vụ việc con dâu đánh mẹ chồng bầm tím mặt mày ở Bình Phước đang khiến dư luận đặc biệt quan tâm. Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu xưa nay vẫn thường khá tế nhị, nhưng căng thẳng, bộc phát đến mức độ này thì phải chăng, mỗi người đều nên nhìn lại chính mình?
Theo Vietnamnet, vào ngày 24/6 vừa qua, bà Đỗ Thị Tạo (65 tuổi) ngụ tại xã Long Hà, Phú Riềng, Bình Phước bị con dâu là chị N.T.T.T. (32 tuổi) đánh đập sau khi mâu thuẫn lớn tiếng qua lại; chị T. mới sinh con được 3 tháng.
Theo lời bà Tạo, bà hiện đang ở cùng gia đình con trai để chăm sóc cháu nội, con trai bà đi làm xa, bà cố gắng chăm sóc, đỡ đần, nấu nướng… nhưng con dâu thường hay “kiếm chuyện để gây gổ” và xúc phạm bà. Sự việc lên cao trào khi tối 24/6, theo thói quen, bà Tạo đi tiểu vào bô rồi để cạnh bồn cầu, định hôm sau đem ra vườn tưới rau. Lúc đó, chị T. đã lớn tiếng với mẹ chồng, xông vào đánh đập và túm tóc mẹ chồng như kẻ thù. Sau đó, chị T. khóc lóc xin lỗi và xin mẹ đừng kể với ai. Tuy nhiên, sáng hôm sau do cảm thấy sức khỏe không ổn nên bà Tạo nhờ người điện cho các con của mình đến. Khi ấy, các con bà mới tá hỏa và chụp ảnh của mẹ đăng lên mạng xã hội.
Là người ngoài cuộc, chúng ta khó lòng biết hết nội tình câu chuyện này. Bà Tạo bị hành hạ như vậy quả thực rất đáng thương, chị T. đánh mẹ chồng quả thực rất đáng giận, nhưng phụ nữ mới sinh con thường dễ bị stress, khó làm chủ tâm trạng, chúng ta lại cũng không hiểu hết những uẩn khúc, uất ức đằng sau...
2: Phàm trong đời, người làm việc lớn thì ắt phải có khí chất lớn. Làm thế nào một người có thể dưỡng thành chí khí cao rộng cho mình?
Ai cũng có lúc không thuận lợi, cũng có khi gặp việc không như ý, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm. Thế nhưng muốn thành đại sự thì phải biết dưỡng thành đại khí. Rốt cuộc thì chính là nhẫn dưỡng phúc, từ bi dưỡng tâm và khoan dung dưỡng khí.
Nhẫn dưỡng phúc
Đời người nhiều khi sống chẳng qua chỉ vì chút khẩu khí. Mà chuyện không như ý trong đời lại chiếm đến 8, 9 phần. Thế nên, nhân sinh ắt là không thể tránh khỏi lụy phiền, đời người cũng phải kinh qua gian khó. Muốn thành đại sự thì phải có đại khí. Mà người có đại khí ắt là có tâm Đại Nhẫn.
Nhẫn không phải là trốn tránh gian khổ, đè nén tâm can mà là đối diện với gian khổ, dùng tâm thái hoà ái để dung hoà vạn sự. Nhẫn cũng không phải là yếu hèn, nhu nhược mà là thể hiện của ý chí kiên cường, của sự tu dưỡng. Đây cũng là một loại năng lượng tích luỹ lớn của đời người, khi thời cơ đến thì có thể bột phát ra sức mạnh không gì cản nổi.
Thiện dưỡng đức
Trên đời này có một thứ quý giá hơn hết thảy, chính là bản tính thiện lương. Thông minh là thiên bẩm mà lương thiện lại là lựa chọn sống. Thiện lương có thể không đem lại cho bạn tất cả những gì bạn muốn nhưng lại có thể giúp bạn chia sẻ hạnh phúc với rất nhiều người.
Có câu: “Ở...
Hôn nhân là việc đại sự của mỗi người. Tuy nhiên hiện nay, thái độ và quan niệm của chúng ta về hôn nhân đã gây ra rất nhiều vấn đề, như bạo lực gia đình, chiến tranh lạnh, ngoại tình, sống thử… Tất cả những điều đó đã trở thành vấn nạn nhức nhối trong xã hội ngày nay.
Bàn về hôn nhân, ngoài chữ “tình” thì vợ chồng sống với nhau còn vì “ân nghĩa”. Người xưa nói: “Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”. Hai con người xa lạ có thể bước chung trên con đường đời, đó đều là nhân duyên.
Trải qua những năm tháng sóng gió trong hôn nhân, chỉ khi đến bước cuối cùng các cặp vợ chồng mới hiểu rằng: Để giữ gìn hạnh phúc thì yêu hay không chỉ là thứ yếu, bao dung thấu hiểu cho nhau mới là trọng yếu nhất.
Một buổi tối như bao buổi tối khác, cha tôi vừa hút thuốc vừa nhâm nhi ly rượu, ngồi cùng tôi đàm đạo chuyện đời. Lúc ấy mẹ tôi cũng có mặt trong phòng, bà không tham gia vào cuộc nói chuyện mà chỉ ngồi canh nồi áp suất đang bốc hơi nghi ngút. Bất chợt nhìn về phía chiếc nồi, cha lập cập dập tắt điếu thuốc rồi chạy tới lót tay, bê nồi áp suất và đổ lạc ở trong đó ra rổ, sau đó lại đặt cái nồi sang một bên để mẹ tôi mang đi cọ rửa.
Cha tôi trở về vị trí ban đầu, lại châm điếu thuốc và tiếp tục ôn lại câu chuyện xưa dang dở của mình. Hai người không ai nói với nhau câu nào, mỗi người mỗi việc nhưng vẫn khiến căn phòng phảng phất một bầu không khí vô cùng đầm ấm thoải mái, một sự thấu hiểu không cần lời nói giữa cha và mẹ.
Tôi cười tít, vừa nháy mắt vừa trêu cha: “Trước đây hai người đã ăn ý như vậy rồi sao?”
Cha tôi cười hiền từ: “Có tuổi rồi mới hiểu được rằng, điều cần thiết trong gia đình là chung sống với nhau mà không thấy mệt mỏi. Hai người muốn ở bên nhau lâu dài, yêu hay không chỉ là thứ yếu, không mệt mỏi mới là trọng yếu”.
Tôi suy tư một chút, dí dỏm đáp lại: “Cha à, cha đã ngộ đạo rồi sao?”.
Cha tôi nhấp một hớp rượu: “Đáng tiếc là hiểu ra được thì đã muộn rồi. Ta với mẹ con đã cãi vã hơn nửa đời người, ngẫm lại trước kia thực sự không nên như thế”...
Lão hòa thượng đóng cửa không tiếp, nói: “Thí chủ muốn tìm lại chân diện của mình ở đây, nhất định phải trả lại thiền trượng của ta”. Nghe câu đó Mưu Công như người mù xem chữ, chẳng hiểu ẩn ý là gì.
Tu luyện xưa nay có rất nhiều hình thức, ví như Đạo giáo, Phật giáo, Nho giáo… Pháp khác nhau có hình thức khác nhau, tất cả đều nhìn vào duyên phận. Lai lịch một người khác nhau sẽ dẫn tới duyên phận khác nhau, phương thức tu luyện cũng vì thế mà khác nhau.
Cuốn “Hài Đạc” có ghi chép: Trước lúc thành một đệ tử chuyên tu, Thái Sử Mưu Công nghe nói chùa Linh Ẩn có lão hòa thượng Pháp Toản ngộ được chân kinh tôn chỉ của Thiền môn nên đã đến gặp lão hòa thượng cầu xin ngài thu nhận làm đệ tử. Lão hòa thượng lấy Canh Giáp (một loại đài âm dương dùng để bói toán số) ra tính toán chi tiết hồi lâu rồi nói: “Tướng cốt của thí chủ xác thực là có căn duyên nơi Phật Môn, tuy nhiên trong mệnh vẫn còn hưởng phần phú quý, vậy nên hiện nay chưa thể vội vàng quy y được”.
Mưu Công nghe vậy vẫn một lòng khẩn cầu, lão hòa thượng nói: “Việc này không liên quan tới lão tăng, thí chủ hãy trở về hưởng phú quý hồng trần 12 năm sau hãy quay lại”. Mưu Công nghe vậy vẫn kiên quyết không chịu rời đi, lão hòa thượng liền lấy thiền trượng trong tay mà đuổi, Mưu Công vội vàng đứng dậy chạy xuống đài nhưng không may lại vấp ngã, bò dậy ra về.
Mưu Công sau khi trở về thì như người ngớ ngẩn, ngày...
1: Trong một ngôi trường nhỏ trên núi cao hẻo lánh, quanh năm suốt tháng bếp ăn chỉ có rau rừng đạm bạc. Hôm thì rau luộc, hôm lại rau xào, thi thoảng mới có chút thức ăn cải thiện.
Cô giáo trẻ chẳng quản ngại xa xôi từ miền xuôi lên đây dạy học, mang con chữ đến cho những đứa trẻ tội nghiệp. Thân hình cô nhỏ bé, gầy gò và yếu đuối. Hàng tuần, cô thường ra ngôi chợ phiên gần trường mua trứng gà về ăn. Người bán trứng cho cô là một cụ bà đã ngoài 70. Cụ bảo cô cứ cho một cái giá, nếu giá được thì cụ bán, chứ cụ không đòi thách.
Cô giáo trẻ thấy cụ tuổi đã cao, cuộc sống khổ cực chỉ dựa vào nuôi mấy con gà bán trứng kiếm tiền nên cố tình trả giá cao hơn bình thường. Ở quê cô dưới xuôi, trứng chỉ 25 nghìn đồng một chục, nhưng cô lại trả cho cụ tới 35 nghìn đồng một chục. Cô trả vậy, cụ cũng không kêu đắt hay rẻ, mà vui vẻ nhận lời bán cho cô. Từ đó mỗi lần cô ra mua trứng đều trả y như vậy.
Được một thời gian, cô càng quý cụ. Thấy cụ đáng thương nên cô chủ động tăng giá thêm, trả cho cụ 40 nghìn đồng một chục. Lúc này cụ từ chối không nhận. Hai người đùn đẩy tới lui mãi cuối cùng cụ mới nhận.
Lại qua một thời gian, như thường lệ, một hôm cô ra chỗ cụ mua trứng. Khi gần đến nơi, thấy một lái buôn đang hỏi mua trứng của cụ. Người lái buôn nói vì trứng của cụ là trứng gà rừng nên rất ngon, khách ăn đều thích nên trả cụ 50 nghìn một chục, và...
2: Hàng ngày chúng ta thường nghe thấy lời khen người này nhân đức, người kia nhân ái, người này có lòng nhân, người kia rất nhân từ… Chúng ta cũng biết chữ Nhân là giá trị cốt lõi của Nho gia, đứng đầu trong Ngũ Đức: Nhân – Nghĩa – Lễ – Trí – Tín.
Vậy thế nào là Nhân? Chúng ta hãy cùng thảo luận một chút về ý nghĩa và nội hàm của chữ Nhân này.
Nhân là “Khắc kỷ” – khắc chế, ước thúc bản thân
Nhan Hồi hỏi về Nhân, Khổng Tử nói:
“Khắc chế bản thân, tất cả đều chiểu theo yêu cầu của lễ mà làm, đó chính là Nhân. Ngày nào làm được điều này, thì cả thiên hạ sẽ quy về theo Nhân. Thực hiện Nhân Đức, hoàn toàn ở bản thân mình, đâu phải là người khác”.
“Không hợp lễ thì không xem, không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ không nói, không hợp lễ không làm”.
Người học đạo Nhân, mấu chốt là...
Trước khi va phải nữ vương, Bát Giới đã hét lên rằng: “Hoà thượng chúng ta không thành chồng vợ với chiếc sọ người nhà ngươi! Hãy thả sư phụ ta ra!”.
Trong truyện “Tây Du Ký”, quốc vương của Tây Lương Nữ Quốc muốn nhờ vào phúc của quốc gia mà kết hôn với Đường Tăng. Đường Tăng hay tin, nhất thời ngẩn người, không biết nói gì. Vì muốn nhanh chóng vượt quan ải đi về phía Tây, Ngộ Không đã định ngày thành thân giả và nói rằng đây thực tế là kế lọt lưới.
Khi Đường Tăng và nữ vương cùng tiễn ba huynh đệ Ngộ Không ra khỏi thành, Đường Tăng mới nói rõ sự thực, kiên quyết muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh. Nữ vương nghe xong mặt kinh ngạc, biến sắc, vội vàng ngăn bước Đường Tăng. Lúc này Bát Giới nổi “cơn điên”, nói nhăng nói cuội, tai như cái quạt vẫy loạn cả lên. Trước khi va phải nữ vương, Bát Giới đã hét lên rằng: “Hoà thượng chúng ta không thành chồng vợ với chiếc sọ người nhà ngươi! Hãy thả sư phụ ta ra!”.
Nữ vương nghe Bát Giới mắng nhiếc như vậy thì đột nhiên...