Người ta cũng nói mưu cầu hạnh phúc là một trong những mong muốn lớn nhất của loài người. Mà rồi, hạnh phúc đó đến từ đâu, nó ở đó mãi được không, làm sao để mình không cảm thấy hụt hẫng và cô đơn trong cuộc sống nhiều biến động thế này?
Đã một năm rồi kể từ khi J lên sóng và được tâm sự cùng mọi người, J cũng muốn gửi lời cám ơn chân thành nhất tới các bạn đã lắng nghe và ủng hộ kênh podcast Gái Già Mạnh Mẽ, mặc dù mình không lên bài thường xuyên nhưng J vẫn luôn giữ trong lòng mong muốn được mang suy nghĩ của mình tới gần các bạn nhiều hơn.
Hôm nay chúng ta cùng trò chuyện về sự im lặng của bản thân, đây là một tập J đã thu được một thời gian, nhưng mãi mới edit xong và publish. Chúng ta luôn luôn tồn tại một sự im lặng khi đoán trước được mình sẽ làm mình thất vọng. Có lẽ, chính chúng ta cũng bất lực trước sự ngốc nghếch vô tận của mình chăng?
Trong một ngày, chúng ta phải đối diện với hàng trăm nỗi đố kị. Thật ra, mỗi khi thấy ai đó đăng một hình ảnh đẹp và hạnh phúc nhất của họ, thì mình cũng thoáng lên một nỗi hờn nhẹ rồi. Nào, nàng hãy thử nghe tập này xem, nàng có thấy mình trong đó không nhé!
Part 1: Vào đề
Part 2: Hình dáng lòng đố kị
Part 3: Chạy trốn ganh tị
Part 4: Chật vật cưỡng lại nhỏ nhen
Part 5: Trưởng thành
Part 6: nhưng đố kị cũng cần thiết mà nhỉ?
𝘉𝘺 𝘑 𝘪𝘯 𝘚𝘢𝘪𝘨𝘰𝘯
Trong một ngày, chúng ta phải đối diện với hàng trăm nỗi đố kị. Thật ra, mỗi khi thấy ai đó đăng một hình ảnh đẹp và hạnh phúc nhất của họ, thì mình cũng thoáng lên một nỗi hờn nhẹ rồi. Nào, nàng hãy thử nghe tập này xem, nàng có thấy mình trong đó không nhé!
Part 1: Vào đề
Part 2: Hình dáng lòng đố kị
Part 3: Chạy trốn ganh tị
Part 4: Chật vật cưỡng lại nhỏ nhen
Part 5: Trưởng thành
Part 6: nhưng đố kị cũng cần thiết mà nhỉ?
𝘉𝘺 𝘑 𝘪𝘯 𝘚𝘢𝘪𝘨𝘰𝘯
Một tập bonus nhỏ xíu dành cho các nàng cho những ngày đầu tiên cuộc sống quay lại bình thường, được đi ăn hàng quán, được la cà đó đây. Buổi sáng thật đẹp phải không nào ^^
By J in Saigon
Tôi cứ nghĩ mình hăng hái update những điều thịnh hành thì tôi sẽ dễ dàng bắt kịp giới trẻ. Thế mà tiếp xúc với genZ, gần như ngay lập tức, tôi chợt thấy mình khác xa các bạn về gu quần áo, giải trí, nhất là cách nói chuyện. Trước đây tôi không để ý đến khoảng cách thế hệ lắm, nhưng giờ tôi đã nhìn ra tôi đã thực sự thuộc về tuýp người lớn với họ, lâu lâu các bạn nói tôi già rồi, cũ rồi. Nhưng mà, tôi cũng nhận ra, có những cái mình không nên cố quá để đua theo thế hệ mới!