
Vào những khi buồn khổ, chán chường và đau đớn khôn cùng, mình không muốn làm gì hết, chỉ muốn thu mình một góc, mình mình với mình.
Mình để toàn bộ tâm trí chìm đắm trong đau khổ, gặm nhấm từng li từng tí nỗi buồn chán và sự đau đớn của mình qua những dòng chảy liên hồi của suy tư và phỏng đoán.... để rồi, dường như mình quen dần với nỗi khổ đau như thể những khổ đau ấy là mình.
Bạn có muốn bản thân cứ tiếp tục gặm nhấm và sống cũng với nỗi đau đớn đến cuối đời, bạn đã làm gì và sẽ làm gì để giúp mình thoát khỏi sự trì trệ ấy kéo dài?