Chỉ một cái nhãn dán mà ai đó dán lên chúng ta, chỉ một lời đánh giá thoáng qua, chỉ một bình luận tưởng chừng "không có ý gì xấu" lại có thể vô tình định nghĩa cả một con người mình, khiến cho chúng ta dễ dàng tin vào những dự đoán dựa trên vài trải nghiệm cũ, thay vì sống thật với tiềm năng của bản thân hay bản chất thật của chính mình.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng bạn mới thực sự là người được lắng nghe.
Không phải mọi cảm giác đều là trực giác. Và không phải trực giác lúc nào cũng đúng. Nhưng nếu biết cách lắng nghe, trực giác sẽ là một chỉ dẫn rất đáng tin.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người thật sự được lắng nghe.
Thất bại không quá đáng sợ đâu. Đáng sợ là thất bại quá trễ – khi thời gian, sức lực và cơ hội không còn nhiều.
Nếu phải ngã, hãy ngã sớm - để còn kịp học, kịp lớn và kịp làm lại.
Thất bại đến sớm, đôi khi là món quà mà bạn không biết mình cần món quà đó.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới thật sự là người được lắng nghe.
Chạm đáy không phải là dấu chấm hết. Chạm đáy là dấu phẩy thôi. Ngừng lại, hít thở, nhìn lại vấn đề. Có những vấn đề không có cách giải quyết và cũng không cần phải giải quyết, chỉ cần đi qua nó thôi.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người thật sự được lắng nghe.
Nếu như ông trời thật sự công bằng, thì tại sao người tốt lại khổ, còn người gian lại sướng?
Còn nếu như ông trời không công bằng, thì ta cố gắng nỗ lực cuối cùng là để làm gì?
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng bạn mới thật sự là người được lắng nghe.
Đọc sách xong thấy hay, nghe lời khuyên thấy đúng, mà rồi vẫn đâu lại vào đấy. Vì sao vậy?
Không phải lúc nào "biết rồi" cũng có nghĩa là "làm được". Có thể bạn chưa sẵn sàng, và chuyện đó cũng không sao.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới thật sự là người được lắng nghe.
Đã có động lực, đã có mong muốn, đã có tham vọng, đã có một giấc mơ lớn, đã có niềm tin là mình sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn ở phía trước.
Nhưng mà BẮT ĐẦU TỪ ĐÂU BÂY GIỜ? BẮT ĐẦU LÀM GÌ TRƯỚC BÂY GIỜ?
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng bạn mới thật sự là người được lắng nghe.
Đây sẽ là một tập khá dài, nhưng mình hứa là sẽ-rất-đáng-để-nghe.
Và vì tập đã dài rồi, nên mình viết caption ngắn thôi hehe.
Cảm ơn bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người thật sự được lắng nghe.
FOMO cho mình cảm giác mỏi mệt và kiệt sức vì luôn muốn nhiều hơn. Mình luôn thấy mình thiếu cái gì đó, thiếu trải nghiệm, thiếu thành công, thiếu sắc màu cuộc sống.
JOMO mang đến cho mình nụ cười mãn nguyện vì mình thật sự hài lòng với những gì mình chọn và sự đủ đầy mà mình có. Thành công của người khác đã không còn có thể chạm đến nỗi sợ của mình nữa. Cuộc vui của người khác có vẻ đã không còn có thể liên quan đến mình nữa…
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người thật sự được lắng nghe.
Mỗi sáng ăn vội ổ bánh mì như thể trễ một nhịp là bị cuộc đời này bỏ lại.
Có những cái deadline không ai giao, nhưng mình lại tự cảm thấy nếu không hoàn thành thì mình thua cuộc.
Không ai đuổi mình. Nhưng sao ngày nào mình cũng có cảm giác phải chạy cho kịp một thứ gì đó vậy?
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.
Sao mình học giỏi mà chưa thành công? Sao đứa bạn ngày xưa lông bông giờ lại rực rỡ?
Ngày xưa mình học giỏi nhất lớp. Mà sao bây giờ lớn rồi, nhìn đâu cũng thấy người giỏi hơn mình. Còn mình sao cứ thấy mình… thường thường.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người thật sự được lắng nghe.
“Sống” khác với “sống sót”
Đừng hạ tiêu chuẩn của mình xuống, cũng đừng tự mình nâng khả năng chịu đựng của mình lên – chỉ để giữ một thứ mà bạn biết rõ thứ đó không phải thứ bạn muốn trong đời. Có đáng không chứ…Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng bạn mới chính là người được lắng nghe.
Rõ ràng là biết ăn đêm là không tốt, nhưng vẫn ăn.
Rõ ràng là biết cần phải ngủ sớm, nhưng 1h sáng vẫn nằm xem clip nấu ăn.
Rõ ràng là biết không nên trì hoãn, nhưng vẫn nằm dài trên giường lướt mạng.
Mình biết rõ ràng là điều đó không tốt mà, đâu phải không biết đâu, nhưng sao vậy nhỉ?
Sao cái tay với cái não tôi cứ phản chủ vậy trời? Tại saooooo?
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.
Bước chân đến phố thị, uớc mơ của mình… đâu chỉ là của riêng mình.
Trong đó có cả giấc mơ dang dở của cha, sự hy sinh lặng lẽ của mẹ, và niềm tin của cả gia đình gửi gắm vào một đứa trẻ “lên thành phố”.
Và rồi thành phố không chỉ cho mình những cơ hội công bằng, mà còn cho mình tầm nhìn mới, những mối quan hệ không ngờ tới, và cả một thế giới khác rộng lớn hơn rất nhiều so với cái xóm nhỏ nơi mình đã lớn lên.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.
Khi đêm xuống, mọi thứ im lặng – trừ tâm trí của chính chúng ta. Vì sao những suy nghĩ lúc đó thường đậm màu tiêu cực, dễ khiến ta hành động vội vàng, rồi sáng ra lại tự hỏi: “Tối qua mình bị gì vậy?”
Có một nghịch lý rất lạ, ban đêm là lúc mà chúng ta suy nghĩ rất nhiều, rất lâu, rất lan man, nhưng ban đêm lại là lúc mà chúng ta hay đưa ra những quyết định thiếu suy nghĩ nhất.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.
Đã có ai từng bình luận về bạn, khen chê bạn, hay góp ý cho bạn, và họ bắt đầu hoặc kết thúc bằng câu “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!”, “Sự thật thì mất lòng!” hay “Mình chỉ góp ý chân thành thôi, muốn bạn tốt hơn thôi, bạn đừng buồn.”
Khi “quan điểm cá nhân” được ngụy trang dưới cái tên “sự thật”, người nghe không còn không gian để phòng thủ, vì nếu họ phản ứng thì sẽ bị cho là không dám đối diện với sự thật.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.
Cái chết không chờ đợi ai cả.
Nó không chờ đến khi mình đủ can đảm nói lời cảm ơn hay xin lỗi.
Nó không chờ đến khi mình hết bận để gặp nhau.
Nó cũng không chờ ngày mình rảnh để có thể gọi điện thoại về nhà, ngày mình được nghỉ để có thể về thăm quê.
Mỗi lần gặp nhau là đã bớt đi một lần được gặp. Vì cuộc đời này vốn dĩ là một phép trừ…
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.
Câu chuyện hôm nay không nói về tiền. Nhưng sau khi nghe xong, có thể bạn sẽ muốn kiểm lại mọi khoản đầu tư trong đời.
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.
Nếu bạn được tặng một nút undo để sử dụng cho một “bước sai” nào đó trong đời, bạn sẽ dùng nó cho việc gì?
Nhưng… nếu thật sự trên đời này có nút undo, liệu bạn có còn là chính bạn của ngày hôm nay?
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng bạn mới chính là người được lắng nghe.
“We cannot solve our problems with the same thinking we used when we created them.” - Albert Einstein
(Chúng ta không thể giải quyết vấn đề bằng cách sử dụng chính tư duy đã tạo ra vấn đề đó)
Chào bạn, mình là Mira, mình là người cất lời, nhưng hy vọng rằng chính bạn mới là người được lắng nghe.