10 Năm Tới, Bạn Sẽ Là Ai ?
Cảm ơn 2024, xin chào 2025
Xin chào!
Ngày hôm nay của bạn thế nào? Đây là podcast của Huy, nơi chia sẽ những câu chuyện của bạn, của tôi và của chúng ta.
Vậy là đã hết 1 năm rồi, năm nay của bạn có gọi là "Nháp” không ?, 1 năm rồi mình với viết lách, mới thu lại tập podcast duy nhất và cuối cùng của năm 2024. Khi mình tạo ra podcast với mục đích sẽ là nơi để mọi người chữa lành, an ủi và vỗ về những trái tim đang tan vỡ, nhưng năm vừa qua mình đã không tự chữa lành được bản thân mình, có những câu chuyện, có những cảm xúc mà mình chỉ muốn cất thật sâu trong tâm trí, nơi nào đó mà mình hay bất kì ai cũng không thể nào tìm thấy được nữa.
Mình hỏi bạn 1 câu nhé.
Năm 2024 vừa qua bạn ổn chứ ?
Mọi chuyện thế nào?, học tập, công việc có được thuận buồm?, chuyện làm ăn vẫn tốt chứ?, tình cảm thì thế nào ?
Có đắng cay, có ngọt bùi, có những lúc mệt mỏi tưởng chừng như gục ngã,nhưng bên cạnh chúng ta luôn có những sẻ chia và an ủi, trong 1 thế giới mà ai cũng bận sống Cho cuộc đời riêng họ, thì sự cho đi, đáng chân quý đến nhường nào,hạnh phúc đôi khi đến từ những điều thật giản đơn, là khi chúng ta cho đi hay được nhận lại,chỉ những hành động dù nhỏ xíu nhưng cũng đủ làm chúng ta xiu lòng,chính những dư vị ngọt ngào ấy đã giúp xoa dịu đi phần nào những khó khăn cực nhọc mà ai đó đang trải qua.
Nếu có cơ hội, thay vì để lại những đắng cay cho 1 ai đó, thì hãy trao đi sự ngọt ngào, ngay cả khi chỉ có 1 chút
Dù cho có như thế nào thì mình rất vui là bạn đã làm rất tốt rồi, bạn đã cố gắng hơn từng ngày, bạn đã không gục ngã, hãy cảm ơn chính mình vì đã vượt qua tất cả, hãy cảm ơn chính mình đã mạnh mẽ hơn ngày hôm qua.
Chuyện đã qua là chuyện của quá khứ rồi, mong bạn hãy nhìn về phía trước mà bước tiếp. Tương lai phía trước còn rất nhiều điều tươi đẹp, có rất nhiều người đang chờ đón chúng ta, đừng để quá khứ níu chân bạn dù chỉ là 1 giây phút nào đấy, bạn đã làm tốt rồi.
Năm mới 2025 này, chúng ta phải hứa với nhau rằng cùng nhau cố gắng hơn nữa, hạnh phúc hơn, thành công hơn và bình an hơn . Để chúng ta không phải sống phí 1 ngày nào, cùng nhau hứa nhé!
Cảm ơn 2024 đã giúp chúng ta trưởng thành hơn, nghị lực hơn. Cảm ơn những người đã luôn bên cạnh, cảm ơn những người đã rời đi, cảm ơn mọi thứ trong quá khứ
Chỉ còn ít phút là chúng ta chuẩn bị bước sang năm mới 2025, chúc cho bạn, cho tôi cùng nhau cố gắng hơn, hạnh phúc hơn, và thành công hơn nhé
Ngày Cuối Năm 2023
Vậy là chuyến tàu 2023 đã dừng lại, chúng ta bước xuống chuyến tàu này để sang 1 chuyến tàu khác, chúng ta cùng nhau nhìn lại 1 năm qua đã làm được những gì, chưa làm được gì, điều gì khiến chúng ta hạnh phúc, có điều còn tiếc nuối…..
Ngày cuối năm là ngày để chúng ta nhìn lại.
Gửi những người đã giúp đỡ mình lời cảm ơn, 1 ân tình không bao giờ quên
Gửi những người mình từng làm tổn thương lời xin lỗi không phải mình cố ý
Chúng ta luôn có người đến người đi đó là định luật của tự nhiên, cảm ơn người đã ở lại, xin lỗi vì đã làm người tổn thương đến mức phải rời đi
Trong năm qua là 1 năm suy thoái kinh tế, mọi thứ đều trở nên khó khăn hơn, người trẻ bán thời gian và sức khỏe để đổi lấy tiền, còn người lớn tuổi đổi tiền lấy sức khỏe và thời gian
Hành trình mới sắp bắt đầu:
Bạn có tiếc nuối điều gì trong năm vừa qua không?
Mục tiêu năm vừa qua bạn hoàn thành tới đâu rồi?
Người đi cùng bạn vẫn còn đó chứ?
Giữa thành phố đông đúc này mình tự hỏi, cố gắng bao nhiêu là đủ?
…
Có vẻ như khoảng thời gian những năm gần đây là lấy đi của chúng ta quá nhiều thứ
Dù biết là phố năm ấy gọi là phố cũ, quán năm ấy gọi là quán quen, người năm ấy là người bỏ lỡ, tình năm ấy là tình dở dang
Dẫu biết không thể nào quay ngược lại thời gian, vậy nên chúng ta hãy cùng nhau bước tiếp về phía trước, cố gắng hơn từng ngày để khi nhìn lại thì không còn là những điều nuối tiếc nữa nhé
Kết thúc một năm 2023 mình nhận ra là năm vừa qua đã dậy mình biết bao dung hơn, biết thông cảm và thấu hiểu cho những nổi đau của người khác đã trải qua, dạy mình biết yêu thương với những người xung quanh và dạy mình sống chung với những điều mình không thể thay đổi.
Đứng trước thềm năm mới,mong bạn hãy cất đi những kỉ niệm, những hồi ức và không mang theo những muộn phiền-lo lắng thay vào đó là những hành trang cần thiết cho năm 2024
Trước khi kết thúc mình muốn nói : cảm ơn những người đã đến và ở cạnh mình 1 năm qua, cảm ơn những lời động viên-cảm thông-chia sẽ, cảm ơn cuộc đời đã cho mình nhận ra nhiều điều sau vài vết thương kể cả tích cực lẫn tiêu cực trong thời gian vừa qua, cảm ơn những yêu thương vì đã cho mình biết “ Mình cần ở lại” phần đời tươi đẹp này
Điều quan trọng nhất mình muốn nói đó là: Cảm ơn chính mình trong năm qua
Chúc cho hành trình mới 2024 của chúng ta luôn bình an, mạnh khỏe với thật nhiều may mắn thuận lợi
Lá Thư thứ 10: Có phải em Mùa Thu. sáng nay ra đường, tiết trời mùa thu quá! Hẳn giờ này, nhiều người đã thèm vị cốm, thèm hương hoa sữa lắm rồi phải không? sáng nay, Hà Nội có nắng nhẹ và gió mát, vừa đủ để em có thể diện bộ váy mà em yêu thích cất trong tủ đã lâu, đủ để người ta muốn đi chậm lại ngắm lá thu rơi, ngắm những gánh hoa bên đường, mua một bó hoa xinh hay chỉ là lưu lại những khoảnh khắc tình ở Hà Nội. Và có một người muốn nắm tay đi suốt cả mùa đông sau đó. Em có biết người ta nhận biết mùa thu về là khi nào không? Là khi những gánh hoa thong dong ban sớm lấp ló màu tím của mấy chùm thạch thảo, Là bắt gặp những ray nắng sớm trên phố, Là lúc dừng đèn đỏ, bất giác thấy đám lá vàng li ti bay trước mắt,... Em biết không, người ta mong chờ Hà Nội vào thu vì khi đó, Hà Nội sẽ chẳng còn cái nắng nóng oi bức . Còn anh thì mong chờ được chở em đi ngắm lá vàng bay. Rồi ghé vào lề đường, cùng thưởng thức món chuối chấm cốm, đặc sản của mùa thu hay một tách trà nhỏ cho một buổi chiều tà, nếu em thích. Thu về hoa sữa chớm nở đầu ngõ, hương len vào trong gió heo may làm lòng người thổn thức ! Có người ghét, người mê. Nhưng dù có thích hay không thì mình vẫn luôn tin rằng, trong một khoảnh khắc gió thôi nhẹ, hương hoa sữa thoảng qua, người ta vẫn mê và thấy mùa thu tình hơn bao giờ hết. Cùng đón mùa hoa sữa về, rồi cùng bước qua mùa đông lạnh giá nữa nghe nói mùa thu đang dần ghé qua
Lá Thư thứ 9: Thu Hà Nội đẹp thế! Mình yêu nhau đi. Tôi từng xem trên tiktok, có 1 video nội dung thế này:” Tự dưng muốn hỏi anh một vài điều về mùa thu, chẳng hạn như thạch thảo sẽ nở trong bao nhiêu ngày, phải đợi bao lâu thì quả hồng trên cây mới chín đỏ, trời se lạnh thế nào thì cần mặc thêm áo dài tay, hay tháng 9 anh có thích em không?” Bạn biết không :” Thạch Thảo 3 tháng sẽ nở hoa,hồng trên cây tới mùa thu là sẽ chín, trời cứ se lạnh là cần áo dài tay, trùng hợp thay mùa Thu này anh cũng thích em” Và còn 1 điều nữa là, ở Hà Nội có hai thứ khiến anh yêu say đắm, một là em, hai là thu Hà Nội. Sẽ chẳng còn gì tuyệt hơn là vào một buổi chiều thu Hà Nội, cùng em đi dạo một vòng hồ Gươm, nhấm nháp vị ngọt của kem Tràng Tiền và đặt lên má em một nụ hôn ấm nóng. Khi đó, anh sẽ mượn cớ sợ lạc em giữa chốn đông người mà gói đôi bàn tay nhỏ xinh ấy vào trong túi áo anh. Tay em mềm thế, anh tự nhủ rằng mình sẽ phải bảo vệ đôi bàn tay này cả đời. Hay những ngày gió mùa về được cùng em xuống phố, rồi khoác lên người em chiếc áo khoác ngoài của anh, để khi về, chiếc áo ấy anh chẳng nỡ giặt đi vì hương tóc ai còn vương mãi trên vai áo. Anh từng nghe ai đó nói rằng, bạn chỉ cảm nhận được hết vẻ đẹp của mùa thu khi bạn yêu một ai đó. Thu Hà Nội đẹp thế, mình yêu nhau đi, để không lãng phí những ngày đẹp trời, có được không em? Tháng 8, tiết trời mang lại cho ta một cảm giác rất đặc biệt. Những cơn gió nhè nhẹ thổi, mùi hoa sữa tranh thủ trà trộn vào... Thật yên bình và mộc mạc. Hà Nội... Hà Nội đã vào thu...
Lá Thư thứ 8: 𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒔𝒆̃ 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒐̛́𝒏
Sẽ có những lúc chúng mình chợt nhớ đến dáng vẻ ngày nhỏ, ngày chúng ta chưa lớn, ngày chúng ta chẳng biết gì.
---------------------------------------------------
Hồi trước, mình cũng mong lớn thật nhanh, muốn thoát khỏi sự bao bọc của bố mẹ, nhưng rồi mình lại chẳng muốn lớn nữa, chỉ muốn mãi là một đứa trẻ thôi.
Lớn lên một chút, mình mới hiểu có những thứ không phải muốn bỏ cuộc là được, nhất định phải cố gắng.
Ngày còn đi học, mình thấy sướng lắm, cái thời vô lo vô nghĩ, chẳng có việc gì ngoài ăn, học, ngủ, vậy thôi. Rồi đến lúc đi làm, mình mới hiểu, làm gì còn khoảng thời gian sung sướng ấy nữa, đi làm rồi thời giãn cũng ít đi , ăn không đủ giờ, ngủ chẳng đủ giấc. Đã có những lúc mình muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, mình nghĩ: ’Càng gặp khó khăn, càng trải qua nhiều thử thách, mình càng học được cách chấp nhận và chiến đấu mạnh mẽ’. Mỗi ngày trôi qua, mình luôn tự dặn bản thân phải kiên trì, cố gắng, cố gắng từng chút một.
Lớn lên rồi, mình mới hiểu trưởng thành có nhiều cô đơn, cũng đúng bởi vì chúng mình tự phải tự sống cuộc sống của mình.
Rồi ai cũng có cuộc sống riêng, chẳng ai có thời gian bận tâm đến ai cả. Cho nên, càng lớn mình càng cảm giác như chỉ có mỗi mình vậy, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên cũng biến đâu mất. Càng ngày, mình càng thấy mất dần đi các mối quan hệ, mấy đứa bạn cũ cũng ít liên lạc hơn, những cuộc trò chuyện cũng dần thưa thớt, cô đơn trong chính cuộc sống của mình. Những lúc, mình cũng muốn có người để chia sẻ mọi thứ nhưng mình lại cảm thấy “Như đang làm phiền đến cuộc sống của họ’. Vì thế mà, mình nhận ra, trưởng thành rồi có những chuyện bản thân phải tự hiểu, tự làm, tự giải quyết, đúng hơn là ‘Tự mình’.
Chẳng ai trưởng thành mà không phải trải qua những áp lực, mình cũng không ngoại lệ.
Đi học, mình thấy chỉ có áp lực ‘ Làm sao để đạt điểm số cao nhất’, ‘ Làm sao để vượt qua bài kiểm tra ?’,.... Còn ra ngoài rồi, mình nhận ra áp lực học hành chẳng là gì hết, có những áp lực còn hơn thế nữa. Áp lực từ công việc, áp lực từ con người, áp lực từ môi trường sống, đôi khi áp lực cũng đến từ chính bản thân mình. Có bị stress không ? Tất nhiên là có, rất nhiều lần, nhưng mình luôn nghĩ: ‘Cuộc sống chỉ mới bắt đầu thôi, mình sẽ cố vượt qua tất cả’. Áp lực sinh ra không dành cho những kẻ nhỏ bé và yếu đuối. Cho nên, mỗi khi cố gắng vượt qua mọi áp lực, mình càng nhìn rõ bản thân hơn, mạnh mẽ và lì lợm.
Suy cho cùng, chúng mình đang là những đứa trẻ tập lớn, sẽ có những lần vấp ngã bầm dập, sẽ có những ngày khóc như mưa mà không ai dỗ dành, sẽ có những lúc cảm thấy cô đơn và lạc lõng nhưng không sao hết, lớn lên là vậy. Chúng mình phải quen dần với nhiều thứ, phải tự mình trải qua tất cả. Áp lực, sợ hãi, đó chỉ là cảm giác nhất thời, một khi đã vượt qua được chúng mình sẽ thấy chẳng có khó khăn nào là to tát cả. Trưởng thành là vậy, phải mạnh mẽ đối đầu với cuộc sống.
Cho nên, ai rồi cũng sẽ phải lớn thôi.
Lá Thư thứ 7: Cuộc sống của tôi đã dễ thở và hạnh phúc hơn rất nhiều từ khi tôi học được cách:
Thay vì sống trong một cuộc sống mà những điều hạnh phúc bị xa vời, bị những khó khăn thực tại lấp đầy bởi vô số câu nói của người "từng trải", thì tôi chọn sống một cuộc sống mà những điều đơn giản nhất cũng là điều hạnh phúc nhất.
Bạn đã từng nghĩ, hạnh phúc là thành công, là được công nhận, là có nhiều tiền, đúng chứ?
Còn tôi thì không nghĩ thế. Bạn thử nhìn xem:
Sau mỗi ngày làm việc cực nhọc, bạn vẫn có nhà để về và tựa nỗi buồn vào đấy. Nhưng vẫn có vô số người lang thang ngoài kia, mà hạnh phúc của họ đơn giản chỉ là có nơi trú chân.
Bạn vẫn có những thứ mua vui. Dẫu vậy, vẫn có vài người ngoài kia, đang hằng mong ước chiếc gương thường ngày mình dùng, có thể trở thành thứ có thể bấm như trong trí tưởng tượng.
Những khoảnh khắc nhỏ ngoài kia mà ta biết cảm nhận, biết nâng niu, trân trọng thì đó là hạnh phúc. Không khí đang ôm lấy bạn và cho bạn sự sống, những chiếc lá thì đang tung bay cho bạn thấy được vẻ đẹp của nó, hơn cả nó còn nuôi dưỡng sự sống của bạn.
Mỗi ngày được sống, được thở, được nhìn ngắm thế giới đã là hạnh phúc rồi.
Mong rằng, bạn đừng để bản thân bị áp đảo bởi những câu nói như:
" Hạnh phúc khó có lắm "
" Hạnh phúc mà đơn giản thì còn gì là hạnh phúc "
" Muốn hạnh phúc thì phải tập trung vào công việc, phải có tiền"
Từ lúc tôi nghe mấy câu đó, tôi cứ như không còn sức để sống, hạnh phúc gì mà xa thế.
Nghe mấy câu đó có lý nhỉ, nhưng thực chất chỉ là những câu nói áp đảo tâm lý để bạn cố gắng hơn rồi quên mất hạnh phúc của bản thân thôi.
Thế nên, hãy thay đổi tư duy về sự hạnh phúc nhé.
Hạnh phúc vẫn ở đấy vì:
"Con người tồn tại để sống hạnh phúc, chứ không phải tìm kiếm nó" trong sự khó khăn.
Lá Thư thứ 6: Đợi chờ những cơn mưa
Hà Nội gọi tôi thức dậy bằng những tia nắng ấm áp sau những ngày ẩm ương giao mùa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời! Mọi người ra đường nhiều hơn, cả tôi cũng vậy. Hành trình lang thang của tôi bắt đầu từ Hồ Tây lấp lánh phản chiếu ánh nắng, những cặp đôi, nhóm bạn tụ tập chụp ảnh, những tiếng cười, tiếng còi xe ồn ã và mùi xăng xe khi dừng đèn đỏ…một cảm giác “đúng chuẩn Hà Nội”. 20 giây…19 giây…Ai cũng chờ đồng hồ đếm ngược về 0 để tiếp tục thưởng thức không gian đẹp trời và tuyệt vời, không một chút đoái hoài hay mảy may để tâm gì về cơn mưa khó chịu của hôm trước.
Tôi thích những cơn mưa, tất nhiên là thích nhất khi ngắm nhìn chúng từ trong phòng, qua khung cửa sổ quen thuộc, bởi có điều gì đó đặc biệt mà tôi nghĩ rằng với tôi, chỉ những cơn mưa mới có thể làm được. Đó là làm mọi thứ chậm lại và cho tôi thời gian, không gian được yên tĩnh một mình, suy nghĩ linh tinh về đủ thứ hoặc đôi khi là không suy nghĩ gì cả.
Cơn mưa, đối với tôi, cũng giống như cột đèn tín hiệu giao thông xanh đỏ vậy, làm dịu đi không khí vội vã trong thành phố. Nhắn nhủ với tôi rằng nếu muốn đi, muốn tiếp tục hành trình phía trước, thì đôi khi cũng phải biết đợi chờ, đợi chờ cơn mưa qua, đợi chờ đồng hồ đếm ngược, đợi chờ ánh đèn chuyển xanh. Nhờ những cơn mưa mà tôi mới thực sự hiểu được rằng kiên nhẫn và biết chờ đợi là trải nghiệm đáng nhớ của cuộc sống.
Đợi chờ...ta đã trải qua biết bao nhiêu những khoảnh khắc như vậy.
- Đợi chờ 9 tháng 10 ngày vì biết mình sẽ được chào đón tới một thế giới mới;
- Đợi chờ 18 năm vì biết sẽ đến lúc mình được coi là trưởng thành và tự lập;
- Đợi chờ một người, một tình yêu đích thực vì biết rằng trước sau gì thì người ấy, tình yêu ấy cũng sẽ đến;
- Đợi chờ những cơn mưa vì biết rằng sau đó sẽ là một ngày nắng đẹp, tươi sáng. Và mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Đôi khi, mở lòng với những cơn mưa, mở lòng với những khoảng lặng, tận hưởng khoảng thời gian chỉ có một mình cũng là điều nên làm. Bởi chỉ có trong những khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ chúng ta mới thực sự đối diện một cách chân thực và thấy được bản thân với những giá trị có sẵn, những giá trị riêng biệt.
Mọi thứ đều có thời điểm của mình, không quan trọng là sớm hay muộn, mà là có đúng lúc hay không. Vì thế, tôi sẽ cố gắng chắt chiu, dành dụm và là người biết chờ đợi. Dành dụm cho những gì mình chờ đợi.
Tôi chấp nhận đợi chờ, đợi chờ những mốc thời điểm trên cuộc hành trình của mình, vì tôi biết rằng mình sẽ đến được những cột mốc ấy, và những khoảng lặng thời gian mà tôi dành dụm để chờ đợi chẳng bao giờ là vô nghĩa.
Tôi muốn theo đuổi ánh sáng, muốn tận hưởng sự ấm áp, muốn tìm được đích đến cuối cùng trong chuyến hành trình lang thang của mình, và còn cách làm nào tốt hơn, ngoài đợi chờ những cơn mưa...
Lá Thư thứ 5: "Thế giới này vô vị, nhưng có em."
Tôi đã từng nghĩ câu này thật hoang đường,mọi thứ đều vô vị.
Thế nhưng tôi nhận ra, dù là tình bạn hay là tình yêu, ""em"" cũng sinh động hơn tất cả những gì trên thế gian này.
Cho dù em đã từng là ai, từng tồi tệ thế nào, đến một ngày nào đó, em sẽ lại là ánh sáng cho một người mà thế giới đối với người đó chỉ có một màu xám xịt. Không chỉ vậy, trong lòng một ai đó, em lại trở thành sự ấm áp cuối ngày cho họ, không trùng hợp, không ngẫu nhiên, họ cũng đem lại cho em sự yên bình và ấm cúng.
Bởi vậy, người này sẽ có người kia, người thật lòng muốn ở bên em, vẫn sẽ ở bên em. Người nào vốn phải rời đi, họ cũng đã nên rời đi, nên đừng vì một người không tốt, một người vô vị như thế giới của em, lại quên mất rằng em đẹp thế nào trong thế giới vô vị ấy.
"Trong mắt người này, em không là gì cả, nhưng trong mắt tôi, em là tất cả."
Lá Thư thứ 4: MƯỢN MÀN ĐÊM ĐỂ GẶM NHẤM NỖI U SẦU
Lúc gặp chuyện không vui sẽ nói không có gì, lúc tuyệt vọng thường thủ thỉ với bản thân mình sẽ chịu được, lúc mệt mỏi muốn khóc sẽ đợi đến lúc trời tối mới dám vỡ òa. Người khác sẽ chỉ thấy mình vui vẻ và kiên cường y như cái tên của mình vậy, kiên trì bền bỉ bám trụ chịu đựng mà chẳng hé răng nửa lời.
Như vậy, thiên hạ mãi mãi không có cơ hội dè bỉu mình, làm mình buồn bã. Mình cảm thấy, sống như vậy đôi khi mệt mỏi, nhưng lại an toàn kì lạ. Vậy mà thế giới này vẫn cứ tàn nhẫn đến vô tình, kiên trì bào mòn lớp vỏ ngụy trang của mình.
Một ngày nọ, khi nỗi cô độc đã chiếm hết từng tế bào, mình thấy kiệt sức. Mình phải thừa nhận rằng bản thân rất cần nơi để dựa dẫm.
Thật mong thật mong sau này, sẽ tìm được một người đem lại cho mình cảm giác an toàn. Không cần phải giả vờ nữa.
Người nào đó, cùng mình già đi. Nắm chặt tay mình qua cơn bể dâu của một kiếp người.
Bởi vì mình hiểu rằng khi cô đơn xảy ra quá thường nhật, con người ta lại có thói quen hay nhìn về những điều đã cũ, mặc niệm rằng đó là những mảnh vá víu đủ an toàn để cho tâm hồn mình cứ thế đắm chìm đi lạc. Khổ một nỗi, khi kim chỉ thời gian trôi qua.. và thanh xuân đời người thì mãi chẳng thể nương náu vào một chút vỡ vụn của ngày tháng trước để mà sống nhờ nốt phần đời còn lại.
Thế nên, bản thân phải tự hiểu cô đơn vẫn mãi là cô đơn, dù cho ta có cố trị liệu trái tim bằng một đoạn kí ức không tên đi chăng nữa, đến một thời điểm nhất định nào đó thì nó vẫn sẽ rỉ máu tỉ tê, rồi dần biến chuyển sang một giai đoạn khác mang tên cô độc, một loại bệnh bất trị ở con người. Trừ khi ta đủ can đảm để bước ra khỏi cái bóng của một sự chấp niệm úa tàn, lúc ấy may ra thanh xuân còn có đôi phần được cứu rỗi bằng một thứ tình bạn hay đại loại là cảm tình đôi lứa. Bỏ lại một bóng hình, nắm lấy một bàn tay, vực dậy một cuộc đời u uất.
Đơn độc ngày dài, đến cuối cũng chỉ là một loại cảm giác thèm khát được bận tâm, được chú ý, được yêu thương như một lẽ dĩ nhiên trên cuộc đời. Nào đâu cứ phải là tình yêu, đôi khi chỉ cần một người xa lạ đủ chân thành ghé đến ngồi lại với đó vài đôi ba câu han hỏi, thế thôi cũng đủ xoa dịu lấy con tim khô cằn.
Nhưng bao giờ??
Bao giờ thì người xa lạ mới đến??
Bao giờ thì ta mới được ủi an cho con tim bớt tủi hờn??
Xem ra, tình cảm đơn thuần cũng là một phần xa xỉ..
Có người không dám khát cầu, chỉ xin một góc nhỏ giữa lòng thành phố, xin một đoạn ái tình đã bám bụi cũ kỹ rêu phong, châm điếu thuốc rồi gặm nhấm lấy cái sự cùng cực nơi tâm khảm, tạm nhốt si mê trong mớ vũng lầy.
Cũng có người nhận ra hồi ức là một mớ bùng nhùng thôi còn đậm vị, xong nhẹ nhàng buông tay, khuyên can con tim chẳng còn cố chấp, nhắm mắt lại bước qua cánh cửa, rồi lẳng lặng then chốt một cuộc tình.
Vậy thôi, ai rồi cũng sẽ có lúc phải đối diện với quá khứ, với hiện tại, không bằng cách này thì bằng cách khác
Tất cả rồi sẽ lại ổn an.
Viết cho anh, cho em, cho 1 đoạn tình vừa chớm nở...
Cảm ơn em đã đến và đi ngang qua đời anh !
Xin lỗi vì đã tạo vết xước cho con tim em nhạy cảm.
Gặp được em ở nơi đây là điều chưa bao giờ anh nghĩ đến. Vì anh thấy mạng xã hội ảo lắm. Nhưng em thì là thật. Thật đến nỗi khiến anh động lòng và rời đi trong đau lòng.
Anh nghĩ em đúng là người mà anh chờ đợi. Nhưng anh không đúng là người mà em chờ đợi. Vậy nên, ta khác hướng đi.
Những câu chuyện mà chúng ta đã từng nói với nhau, có chuyện nhớ, có chuyện anh quên rồi, không phải vì anh vô tâm mà là do anh cố tình không muốn nhớ tới. Riêng em, thì còn mãi trong đầu, không đuổi đi được
Anhxoá mọi liên lạc rồi. Không biết em có hay chưa, có bận lòng không? Nhưng riêng anh thì bận lòng. Dù là muốn quên cũng khó lòng quên được. Vậy nên anh dứt khoát, dù có chút không nỡ. Dù sao thì cũng không có cơ hội làm bạn bè, nên danh bạ còn nhau hay không cũng không còn quan trọng.
Có nhiều điều mà anh muốn nói với em lúc mình còn trò chuyện hàng ngày, nhưng vòng vo thế nào đến tận bây giờ vẫn còn giữ mãi trong lòng.
Mệt thật.
Mình dừng lại rồi.
Con tim như thế này thôi. Lí trí thì không như vậy. Nên dù có phải nghiền nát trái tim này để quên đi 1 đoạn tình cảm ngắn ngủi thì anh cũng sẽ làm.
Lí do rời đi khách quan đến đỗi anh không thể trách móc giận hờn hay căm ghét. Vậy nên lòng anh khó mà bình yên trở lại
Tạm biệt em người mà anh tưởng là người thương đến cuối cùng
Lá Thư thứ 2: “Tha Thứ” cho người để nhận bình yên cho ta
"Đến một lúc nào đó, dù sớm hay muộn, chúng ta rồi sẽ thứ tha cho tất cả những người đã làm tổn thương mình. Tha thứ thực lòng vì bản thân ta thấy thanh thản như cuộc đời đã luôn được sống trong những buổi nắng mai trong vắt, chan hòa và bình yên."
Tôi từng hận một người rất rất nhiều. Một người bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời của tôi, khuấy đảo nó rồi rời đi cũng đầy những sóng gió.
Sau này, tôitự nhủ sẽ không cho phép bất cứ ai xen vào cuộc sống của tôinữa. Tôi quyết định mọi thứ một mình. Tự mua thứ tôi thích, đi nơi tôi muốn đi, làm điều khiến bản thân vui vẻ...
Tôi nhận ra chẳng ai có quyền được làm mình buồn khi mình chưa cho phép. Tất nhiên, không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Và sau tất thảy, tôi tha thứ hết tất cả. Tôi quyết định không ghét, không hận, không buồn nữa.
Những người không đặt mình ở vị trí ưu tiên thì không xứng để mình lưu tâm. Không nên lãng phí những ngày đẹp trời. Mua mấy món đồ, dạo một vòng quanh phố, ghé vào Mixue ăn một chiếc kem thật dịu ngọt. Để thấy cuộc đời này đáng iu biết mấy. Hà Nội những ngày giao mùa đẹp nhất. Tranh thủ chụp những tấm hình thật đẹpvà yêu bản thân thật nhiều. Để mỗi ngày lòng mình thanh thản, như nắng mai trong vắt, chan hòa và bình yên...
Lá Thư thứ nhất: “Bộn bề” là trạng thái cơ bản của cuộc sống
Những ngày gần đây, cảm xúc trong lòng tôi xôn xao như cơn giông cuối hạ.
Tự nhìn lại mình, tôi thấy cuộc sống vẫn còn nhiều bề bộn, vẫn lộn xộn và dở dang. Nhiều ước mơ và dự định tôi muốn triển khai, nhưng thời gian thì cứ vùn vụt trôi, còn tôi thì chẳng được một giây trẻ lại…
Đứng trước những chương mới đầy thử thách của tương lai, tôi bỗng hoài niệm về quá khứ, về thời cuộc sống còn giản đơn. Mở lại file nhật ký tôi từng viết vài năm trước, những thước phim cũ của cuộc đời hiện về trong tâm trí. Những tâm sự tôi từng trút xuống, nhờ có chữ viết mà còn mãi với thời gian, để một ngày nào đó tôi mở lại và cười thầm rằng khi xưa mình đã ngây dại đến thế nào.
Hôm nay là một ngày như vậy.
Vậy nhưng, khi nhìn lại hình bóng của mình năm ấy, tôi lại chợt nhớ rằng: “cuộc đời này… đã có bao giờ là giản đơn đâu cơ chứ?” Một lẽ thường tình, một sự thật hiển nhiên, mà có lẽ tôi mải bận rộn âu lo với những vấn đề trước mắt, để rồi quên đi mất những vấn đề tôi đã để lại sau lưng.
Tôi của ngày xưa cũng kiên cường lắm. Cuộc sống nhiều khi cũng chẳng dịu dàng gì. Từ nỗi cô đơn, tới những áp lực, sự hoang mang về bản dạng của mình, và cả sự chơi vơi giữa những ngã ba sự nghiệp… Khó khăn tìm đến tôi cũng nhiều, trùng điệp như từng đợt sóng. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi cũng đều đã vượt qua, (dù đôi khi cũng thật trầy trật và vất vả).
Đáng cười là: có những lúc tôi rơi vào bế tắc, nhìn quanh chẳng thấy có lối thoát nào. Vậy nhưng chỉ ít lâu sau, tôi đã vượt qua và lại... mải mê với những vấn đề mới.
Tôi mỉm cười và đóng nhật ký, khi cơn giông trong lòng tôi dần lắng lại. Nắng cũng hửng lên sau đám mây dần tan, và như thắp sáng được một góc tâm hồn…
Thì ra là vậy đấy. Giai đoạn nào trên đường đời, hiện trạng cuộc sống cũng luôn là bộn bề và ngổn ngang. Chỉ là những vấn đề mình gặp sẽ mang dáng vẻ hình hài khác nhau, tuỳ thuộc vào việc mình đang ở đâu trên cuộc hành trình.
Và đó có khi là điều tốt. Vì còn thấy bất an, có nghĩa là mình còn đang liên tục đối diện với thử thách, liên tục vượt qua những giới hạn của bản thân mà dấn bước vào làn sương phía trước.
Tôi tự dặn lòng mình: những khó khăn trước mắt, rồi cũng sẽ sớm qua thôi.
Rồi một ngày mưa nào đó nhiều năm nữa, tôi sẽ đọc lại những dòng này, và có khi sẽ lại thấy được tiếp thêm động lực và niềm tin từ câu chuyện xưa…
Và tôi tin, ngày ấy rồi cũng sẽ đến...
Tạm Biệt 2022.Xin Chào 2023
Xin chào!
Năm 2022 của bạn thế nào ?. Hôm nay mình không hỏi bạn rằng “Ngày hôm nay của bạn thế nào ?” thay vào đó là “Năm 2022 của bạn thế nào ?”
Đúng vậy, đây là 1 tập podcasst ngày cuối năm, ngày cuối cùng của năm 2022, từ giây từng phút cuối cùng của năm 2022 đang dần dần trôi qua, cũng chỉ còn 1 ít nữa thôi thì chúng ta gọi năm 2022 là “Năm Cũ”.
Chúng ta hãy cùng nhìn lại năm 2022 xem, chúng ta đã trãi qua những gì, những cung bậc cảm xúc đến với chúng ta ra sao. Hãy gửi lời cảm ơn đến bản thân rằng : năm vừa qua đã làm rất tốt rồi, dù cho đó là chuyện gì hay kết quả thế nào thì cũng hãy trân trọng điều đó, cảm ơn bạn vì đã chân cứng đá mềm cố gắng suốt 1 năm vừa qua, vì những điều đó bây giờ chúng ta ngồi nhắc lại với 2 chữ Đã Từng”
Bạn hãy nhớ là, bạn đã từng hạnh phúc từng đau khổ. Đã từng cười, đã từng khóc
Đã từng thăng hoa, cũng đã từng rơi xuống vực thẳm. Đã từng gắn bó, cũng đã từng chia ly
Đã từng nhiều tiền, đã từng hết tiền. Đã từng khôn ngoan, và cũng đã từng ngu dại
Đi qua bao nhiêu thăng trầm của 1 năm, nhìn ngắm được bao nhiêu cảnh đẹp trên đời này. Thì lại thấy “ừm, rốt cuộc thì cảnh đẹp nhất vẫn là nụ cười của mình lúc an yên, giây phút quý giá nhất là lúc bên cạnh những người mình yêu thương, trân quý”
Và còn 1 điều là bạn có đang biết ơn bản thân:
Biết ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc, luôn không ngừng cố gắng
Biết ơn những người ở lại, và cũng không trách móc những người rời đi
Thế nên là những chuyện đã cũ thì hãy để nó trôi qua thật nhẹ nhàng, mọi chuyện tốt đẹp vẫn còn chờ bạn ở phía trước
Với mình thì, năm 2022 này cũng không khấm khá hơn là mấy, gặp nhiều chuyện trắc trở, đồng tiền thì lạm phát, vật giá leo thang, cuộc sống chi tiêu phải co lại không còn như trước. Nhưng thật may đến cuối cùng thì 1 tình yêu, 1 gia đình vẫn luôn ở bên cạnh mình
Chúc cho những người mình yêu thương luôn hạnh phúc, tràn đầy sức khỏe và bình an trong cuộc sống
Chúc cho bạn năm mới này, cười nhiều hơn, khóc ít đi, hạnh phúc nhân đôi, mạnh mẽ đúng lúc, yếu đuối đúng khi, đừng cố gồng mình quá nhiều nhé
Và đặc biệt là đi đúng đường, chọn đúng người, để 1 năm sau khi nghe lại podcast này, bạn không phải nói 2 từ giá như.
Thời gian qua, bạn đã vất vã rồi !
Mình rất nghiện cảm giác được ngồi cạnh và lắng nghe mọi người kể những câu chuyện về gia đình, về tuổi thơ, về biến cố, vế những nỗi đau, mất mát và tổn thương của ngày xưa cũ. Mỗi tính cách đều có cả mặt tích cực lẫn tiêu cực. Những hành vi gây khó chịu và mang lại sự thỏa mãn đều bắt nguồn từ cùng một năng lượng tâm lý. Vì vậy, với mình chấp nhận đồng xu tính cách, đó là cánh cửa duy nhất để bước vào và thấu hiểu tâm hồn người mình yêu thương. Yêu một người thì dễ. Nhưng để thương một người thật trọn vẹn và sâu sắc thì đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Nỗ lực để thấu hiểu. Thấu hiểu để cảm thông, để nhẫn nại, để không phán xét và để yêu thương. Một người có xu hướng ghen tuông và kiểm soát, chắc là đã lớn lên trong sự bắt ép, quản thúc thay cho việc nuôi dưỡng bằng sự tự do. Một người luôn bất an và cần ai đó bên mình, phải chăng là két quả của một tuổi thơ thiếu sự chăm sóc, yêu thương và kề cạnh. Một người dễ dàng buông lời nói bén sắc gây tổn thương, có phải từ tận sâu bên trong, chính họ mới là kẻ đang thật sự bất ổn? Sự tử tế, biết điều và đồng cảm của một người hôm nay được đánh đổi bằng vô số những tổn thương trước đó.
Mặc dù người ta có thể ít nhiều cố gắng để tăng cường những mặt tốt và giảm thiểu những mặt xấu của một nét tính cách nào đó, song bạn sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn có được một chiều kích trong tính cách này nếu thiếu đi chiều giãn nở còn lại. Bạn sẽ không bao giờ có được tất cả ánh sáng của nguồn năng lượng độc đáo của một ai đó nếu không đón nhận bóng tối của nó; chúng là hai mặt của cùng một đồng xu. Và nên nhớ là, vạn vật trong vũ trụ này đều có khe hở, và đó là nơi ánh sáng lọt vào.
Trên thực tế, mặc dù nói rằng bạn yêu ai đó bất chấp những khuyết điểm của họ có thể là đúng, nhưng bảo rằng bạn yêu họ vì chính những khuyết điểm ấy thì cũng chẳng sai.
Nghĩa là: Khi hiểu được quá khứ của một người, bạn sẽ không còn tuỳ tiện buồng ra những câu nói “Có vậy thôi mà cũng sợ!”, “Có vậy thôi mà cũng không làm được!”, “Chuyện có gì đâu mà phải làm quá lên như vậy?". Thay vào đó, bạn sẽ lùi lại một bước và đặt câu hỏi, vì sao đối phương lại cư xử và hành động như thế. Biến cố nào đã khiến họ trở thành người như hôm nay? Sự cẩn trọng quá mức đó hay phản ứng thái quá kia, do đâu mà có? Để rồi điều chỉnh cách cư xử sao cho nhẹ nhàng, tinh tế hơn. Đằng sau một người, luôn là rất nhiều câu chuyện, là những nỗi đau, là những tổn thương trong quá khứ. Là Những thứ được cất rất kỹ, chôn vào rất sâu bên trong. Những điều mà nếu không kiên nhẫn, không cố gắng thì bạn sẽ chẳng thể nào mà hiểu được.
Vậy nên, “cách đúng nhất để yêu một người là nhẹ nhàng đi dạo trong tâm hồn người đó cho đến khi bạn tìm thấy vết nứt, và sau đó nhẹ nhàng dùng tinh yêu của bạn để lấp đầy vết nứt đó
Đã bước sang tháng 8 rồi, chỉ còn 4 tháng nữa là hết năm. Các tháng cứ lần lượt chen chân nhau mà trôi qua
100 Ngày Hạ #4: VÌ SAO NGƯỜI TA CẦN TÌNH YÊU ?
Vì tình yêu, sẽ giúp bạn trưởng thành. Sự trưởng thành mà một cuộc sống độc thân không thể mang lại.
Trong tình yêu, đối phương sẽ chính là tấm gương phản chiếu để bạn hoàn thiện chính mình. Khi một mình, người ta thường cho rằng mọi hành xử và lời nói của bản thân thì luôn là đúng. Đến khi bước vào mối quan hệ 2 người, những khác biệt, bất đồng và xung đột bắt đầu xảy ra.
Trước những phản ứng của đối phương, cả phấn khích lẫn không hài lòng, bạn sẽ nhận ra, cư xử kia của mình đã thiếu đi sự tinh tế, câu nói đó của mình đã khiến họ tổn thương. Nhờ có nửa kia, bạn dần trở nên chừng mực, khéo léo và hoàn thiện.
Trong tình yêu, bạn học được cách cho đi, cách tha thứ, cách bao dung cho những thiếu sót của một người. Thay cho những mơ tưởng về mẫu hình người yêu hoàn hảo, bạn học được cách chấp nhận ai đó như nguyên bản mà họ vốn có, cả xấu lẫn tốt, mà không còn cố gắng đổi thay họ theo ý muốn của mình.
Trong tình yêu, bạn dần học được cách dẹp bỏ cái tôi cá nhân để bảo vệ và giữ gìn một mối quan hệ. Bạn học được cách nhường nhịn, cách chung sống, cách cùng nhau và vì nhau. Bạn chăm sóc bản thân và dần biết cách chăm sóc người khác. Bạn không còn khăng khăng rằng tôi đúng và anh sai.
Bởi đúng sai, vốn dĩ không quan trọng trong một cuộc tình.
Trải qua những vấp váp trong tình yêu, quay lưng để rồi lạc mất, bạn sẽ học được cách trân trọng người trước mặt. Rằng là biển người thì mênh mông, nhưng để tìm được ai đó yêu mình, một cách chân thành và trọn vẹn, thì lại là điều xa xỉ đến vô cùng.
Để rồi câu “Mình chia tay đi!” không còn được thốt ra một cách dễ dàng mỗi khi cãi vã. Chỉ những ai từng yêu và từng bỏ lỡ, thì mới biết được cách đánh vần 2 từ T-R-Â-N T-R-Ọ-N-G.
Sự trưởng thành của một người không đo bởi độ tuổi sinh lý mà được tính bằng những trải nghiệm. Không ai khi vừa sinh ra thì đã là một người tinh tế, tâm lý, chiều chuộng, thấu hiểu, cảm thông, biết cách nâng niu và chừng mực trong ứng xử. Tất cả những điều đó đều là kết quả của những lần yêu đương xốc nổi và bồng bột, của những sai lầm, vấp váp và được trả giá bằng nước mắt lẫn đắng cay.
Thế nên là, yêu đi, đừng sợ. Yêu, để nhận ra chính mình, để thấu hiểu chính mình, để hoàn thiện chính mình. Một tình yêu thật sự, sẽ giúp bạn trưởng thành.
" 20 tuổi và 25 tuổi, người ta trưởng thành như thế nào? "
- 20 tuổi - có thể sống rất tùy ý. Đầu tháng nhận tiền mẹ gửi, hứng lên là đi ăn ngoài, sắm sửa quần áo mới; đi làm thêm mỗi tháng được có 2 triệu, nhưng sẵn sàng mua chiếc điện thoại 2 chục triệu trả góp dần.
- 25 tuổi - sống chi ly tính toán hơn nhiều. Lương tháng tăng lên đáng kể, nhưng không còn dám thoải mái vung tay tiêu tiền nữa; điện thoại không cần phải đời cao, chỉ cần dùng ổn thì sẽ không mua mới.
Càng trưởng thành, người ta càng hiểu rằng cuộc sống này có nhiều thứ phải dùng đến TIỀN lắm!
- 20 tuổi - chia tay một mối tình mà thấy như cả bầu trời sụp đổ. Vật vã, khóc lóc, hận người cũ, hận cuộc đời. Cả một thời gian dài dằn vặt trách móc sao người ta không thương mình nữa.
- 25 tuổi - chia tay vẫn buồn, vẫn đau, nhưng người ta đã học được cách chấp nhận và tha thứ. Buổi tối có thể khóc ướt đẫm cả gối, nhưng sáng hôm sau vẫn tỉnh giấc lúc 7h chuẩn bị đi làm.
Càng trưởng thành, người ta càng hiểu rằng phải học được cách giấu đi cảm xúc của mình vào giờ hành chính.
- 20 tuổi - thích nhất là say sưa với những cuộc vui. Chân lúc nào cũng muốn rong ruổi đến những miền xa, lòng lúc nào cũng vô tư kết thêm nhiều bạn mới.
- 25 tuổi - thích nhất là được về nhà ăn cơm cùng bố mẹ. Cảm thấy giấc ngủ nơi xa thời tuổi trẻ không hạnh phúc bằng về lại căn phòng quen thuộc bao năm. Thấy nhẹ nhõm và bình yên, cái giây phút được nằm trong vòng ôm của mẹ.
Càng trưởng thành, người ta càng hiểu rằng gia đình là nơi êm ấm sau tất thảy mọi điều.
Ở tuổi 20 sẽ có những trải nghiệm là tiền đề cho tuổi 25, dù bạn đang ở độ tuổi nào, giai đoạn nào, hãy sống hết mình với tuổi trẻ !
Tháng 7 với những hạt mưa ngâu nằm cạnh
Mưa rồi, 1 tí là tạnh thôi ấy mà, cơn mưa cứ rả rích khiến những người đang ở bên ngoài phải vội chạy đi trú, quần áo mặc chỉnh tề để đi chơi, đi làm nhưng bị ướt nhem vì mưa, vậy cũng hay cơn mưa dịu nhẹ này lại làm cho thời tiết dịu đi vài độ, không còn cái nắng gắt gỏng như hồi tháng 6 trước đó. Có cốc café cho anh, 1 ly nước ép cho em ở 1 góc quán quen. Trông yên bình quá em nhỉ !
Vậy Bình yên của em là gì? Có phải Bình yên của em là có người ngồi bên cạnh nghe em nói. Em vẫn thường nói với anh về những điều vụn vặt trong cuộc sống, giản đơn lắm, đó là hôm nay em ăn cơm với gì, em đi làm cảm thấy như thế nào, buổi tối ngủ em có đắp chăn hay không. Có bất cứ cảm nhận gì về thế giới này em đều trực tiếp nói cho anh nghe.
Thật ra là vì em xem anh là người quan trọng mới có thể ngồi nói lảm nhảm cho anh nghe cả ngày. Khi nói về bình yên người ta có nhiều cách để cảm nhận về nó, ví dụ tìm được một công việc mà bản thân yêu thích vừa hay lại có thể kiếm được tiền và tìm được một người thương để khi mệt mỏi nhất em có thể lười biếng mà dựa vào. Không cần biết thế giới ngoài kia có bao nhiêu bão tố khi trở về nhà em chỉ muốn trở thành công chúa của ai đó, là khi em cảm thấy cuộc sống có chút đáng ghét liền có thể nói với anh, rằng cảm xúc của em như thế nào em đều muốn cho anh biết. Bình yên của một cô gái nhỏ là được ở bên cạnh anh, có những lúc chỉ cần được có anh bên cạnh lắng nghe một vài câu chuyện trong cuộc sống em cũng cảm thấy thật lãng mạn. Trải qua một ngày dài, đi làm vất vả sau đó trở về nhà còn có thể được ở trong vòng tay của anh, cũng đủ làm em hạnh phúc rồi.
Chẳng cần anh phải là hoàng tử trong truyện cổ tích chỉ cần anh là người mà em tin tưởng nhất, người mà em có thể nói ra hết tâm trạng phức tạp trong lòng mình. Sau khi nghe anh nói “Ngày Hôm Nay Của Em Thế Nào ?.kể đi, anh nghe ”
Vậy nên tôi thấy Dù chúng ta là người mạnh mẽ như thế nào, cũng có một lúc nào đó bạn đột nhiên muốn ở bên cạnh một người, người ấy không phán xét hay bình luận về câu chuyện của bạn. Họ có thể nghe bạn kể chuyện, có thể nhìn thấy bạn khóc, có thể thấy bạn làm loạn mà không trách mắng bạn. Bởi vì họ biết bạn đã nỗ lực rất nhiều, bạn xứng đáng được yêu thương, nếu đã tìm được một người như vậy nhất định phải giữ họ ở bên cạnh mình nhé.
100 Ngày Hạ #1 : Tháng 5 với những đam mê còn dang dở
Tháng 5, Tia nắng cũng đã đậm màu hơn qua những tán lá ven đường.
Thoáng cái là đã tới mùa hè, 4 mùa cứ thoát ẩn thoát hiện đến khiến chúng ta ngỡ ngàng.
Tôi biết, càng lớn chúng ta sẽ quên đi mất những nụ cười thường nhặt nhất, thay vào đó là những nổi bộn bề cơm áo gạo tiền, nếu như muốn sau này có 1 cuộc sống thoải mái hơn thì hãy cố gắng từ bây giờ, vâng ! Tôi biết điều đó.
Phải trải qua bao nhiêu chuyện để rồi trưởng thành hơn ?, để chúng ta đánh đổi đi những nụ cười còn ngây dại ngày bé. Tôi cũng như bạn, từng có đam mê và sở thích riêng của mình. Nhưng rồi cũng phải đành gác lại vì cơm áo gạo tiền hằng ngày, để rồi mỗi khi nghĩ về những đam mê đó lại canh cánh trong lòng rằng giá như ngày đó mình theo đuổi, giá như mình làm tốt hơn đam mê của mình, giá như và giá như…
Khi đứng giữa ngã 3 đường, bạn sẽ làm gì tiếp theo ?
Khi đồng lương còn thấp chỉ lo đủ cho bản thân, chưa thể chăm lo cho những người khác đặc biệt người thân yêu của mình, khi đam mê còn dang dở phải gác lại từ hồi lâu, khi mọi thứ trở nên rối rắm và bạn không biết làm gì tiếp theo.
Cứ như thế,Có những ngày! tôi thấy chông chênh giữa cuộc đời của chính mình,
Không lý tưởng, không mục đích, không biết ta đã, đang và sẽ làm gì để đi qua những ngày tháng phía trước
Tôi thấy mình nhỏ bé, cô đơn giữa biển người đông đúc, có lúc lại thấy vô cùng khó khăn khi tìm được một người ở bên lắng nghe tôi nói
Tôi vẫn cười, vẫn nói, vẫn ăn những gì tôi muốn, cố gắng làm những gì tôi thích, cuộc sống vẫn diễn ra theo đúng quy luật của nó nhưng phải chăng, khi người ta không tìm ra được mục đích sống của mình đồng nghĩa với việc họ không tìm ra được niềm vui trong cuộc sống
Tôi lại thấy mình lạc lõng trong cái thế giới to lớn này, sống trong cả biển người. Tự hỏi, có ai đó không ? hãy nắm lấy tay tôi khi tôi muốn buông xuôi tất cả
Tôi thấy mình chơi vơi, không điểm tựa, rồi tôi lại muốn một mình,
Lại cô đơn và chênh vênh...
Lời Cuối tôi muốn nhắn nhủ tới mọi người :
Bạn hãy cứ sống theo cách sống của mình. Hãy cứ làm những gì mình thích, hãy cứ đối xử với mọi người xung quanh một cách chân thành, hãy cứ cho đi thật nhiều yêu thương, hãy cứ giúp đỡ họ khi bản thân có khả năng, nhé.
Quan trọng là phải biết vượt qua khó khăn của bản thân lúc này, phải tin vào bản thân mình, yêu thương bản thân mình một chút, suy nghĩ cho bản thân mình một chút.
Mùa Hạ về, mong rằng những ngày tháng sau này trong bạn đều là nắng ấm, dẫu có khi mưa rào vẫn có chỗ trú, đợi khi mây tan mây tan hoàng hôn lãng mạn về
Tin tôi đi, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt hơn thôi.
Mong rằng thế giới sẽ dịu dàng với bạn !
Chênh Vênh #4 Lời Xin Lỗi Muộn Màng
Anh Xin Lỗi Nàng