"...cũng không hoàn toàn cần phải có, đôi khi bỏ lỡ điều mình tưởng là mình rất thích, lại chính là cơ hội để tìm được điều thực sự cần cho mình. "
"Có khi đi chợ đồ cũ mua được một món đồ mình đang cần với giá siu hời, ăn một món ăn mà mình biết được mình đang ăn món gì thì đó cũng là một điều hạnh phúc, đủ đầy..."
"Rồi đến đoạn, gạt bỏ hết, chỉ có mình và lãng hoa, cái khoảnh khắc cắm được chùm hoa ưng ý là lần rung động trái tim thứ 2. Em cảm nhận được trái tim em run lên vì hạnh phúc luôn và tự bật ra câu: "ôi đẹp quá, phải làm sao đây?" trong vô thức..."
"Dù trước giờ em luôn là người tích cực, luôn nghĩ là chẳng có gì dập mình được hết, vui vẻ rồi mọi thứ sẽ qua, nhưng mấy tháng trời liên tiếp toàn những chuyện không đâu bám lấy em, em nghĩ mình sắp không chịu được nổi nữa, không biết phải làm gì bây giờ thì may mắn lại có cơ hội tham gia workshop của lê thơ để kịp thời thoát ra khỏi những thứ gọi là "giông bão" ngoài kia. Như là ở hiền gặp lành, trời thấy thương quá nên giúp vậy."
Ngày trước có ai hỏi mình thích biển hay núi hơn, mình hong trả lời được vì thấy ở đâu cũng có cái hay. Nhưng 1 năm trở lại đây, mình cảm nhận được rõ sự kết nối với rừng núi. Năng lượng từ rừng thông quả thật không đùa được đâu, nó làm cho mình thoát khỏi trạng thái gồng cứng, mình cảm nhận được tới lỗ chân lông trên da mình được hít thở giản nở khi ở trong rừng luôn ấy...
"...Mình để mình khóc bất cứ khi nào nước mắt muốn trảo ra, khóc vì một hình ảnh hay một vài câu nói đó trong quá khứ bỗng trồi lên, lúc nào cái gì đó trồi lên mình lại khóc, khóc theo cơn, cứ để nước mắt chảy thôi, có hình ảnh nào mà nó ở lại lâu hơn nữa day dứt hơn nữa thì mình có thể nấc lên thành tiếng.
..."
Chiến thắng nỗi sợ hãi bên trong, chính là một trong những bài học lớn trên đường xây dựng sự vững vàng ấy. Khi mình sợ hãi, rất nhiều cánh cửa sẽ đóng lại với mình, bạn công nhận không?
Mình hong nhớ hồi bé đi học mẫu giáo như thế nào, chỉ biết là mình hong thích. Rất áp lực.
Dạo này được tiếp xúc nhiều với con nít, dạy các con vẽ mình chợt nhận ra chúng mình được lớn lên trong quá nhiều khuôn mẫu để bị thiếu đi sự quan sát cuộc sống đời thường một cách trầm trọng...
___
lê thơ - Hãy để nghệ thuật phản chiếu tâm hồn bạn.
Nơi chuyên tổ chức các private workshop về nghệ thuật, thủ công thân thiện với người mới
Chỉ nhận đặt chỗ trước qua IG: lethoworkshop.dalat hoặc FB
Cuối khu Biệt Thự An Sơn, P4, TP Đà Lạt.
Thật là đẹp đẽ biết bao nhiêu khi người ta vững vàng đủ mà thả lỏng mình với cuộc đời này.
"Thật may mắn vì trong quá trình healing của mình, em đã kết nối và dành 3 tiếng trải nghiệm tại lê thơ. Hẹn gặp các chị vào một ngày gần nhất ạ!" - Em Pi
"Những lời ám thị của người khác thực chất không có sức mạnh để làm tổn hại bạn. Sức mạnh của nó nếu có là do bạn trao cho nó thông qua ý nghĩ và niềm tin của mình. Bạn hoàn toàn có thể loại trừ những tư tưởng hoặc phát biểu tiêu cực của người khác để khẳng định lại điều tốt đẹp, bạn có sức mạnh để lựa chọn phản ứng của mình."
Viết giúp mình nuôi dưỡng và giải toả những cảm xúc bên trong của mình. Mình có thói quen viết nhưng một cách lưu giữ, lâu lâu đọc lại thấy nhiều thứ mình viết lâu lắc lâu lơ, viết nhăng viết cuội thôi sao mà chí lí thế hong biết. Bạn cũng thử viết mỗi ngày đi, sau này đọc lại sẽ thấy quý giá lắm đó.
Podcast của lê thơ có bị lỗi gì hong mà sao lâu rồi không thấy có update gì mới. Bị lỗi là lười ấy, xin lỗi mụi người ạ :">
"Xin đừng ngắm các vì sao khi mặt đất còn chưa hiểu biết hết.
Tất cả những gì hướng ra bên ngoài không mang lại kết quả lâu dài được - bởi vì hiểu biết thật sự phải đến từ bên trong. Khi thế giới bên ngoài biến động lớn tới mức không còn điểm tựa nào nữa thì chính là đến lúc chúng ta buộc phải quay vào bên trong."
Tối hôm trước tự nhiên thấy có thể thả lỏng tâm trí để xem được một bộ phim, và Along The Ride trên Netflix đã chinh phục và cho mình một buổi tối ý nghĩa. Trong bộ phim nói về một cô gái chuẩn bị vào đại học, chọn bước ra khỏi vùng an toàn để tới chỗ bố và dì sống, làm việc bán thời gian cho cửa hàng của dì trong lúc đợi nhập học. Ở đây cô đã có cơ hội được thực hiện những "quest" lần đầu tiên của mình. Rồi tới sáng nay, em Đào gửi cho mình podcast này với lời nhắn" một trải nghiệm thành khoảnh khắc chính là mở lòng và cho phép bản thân làm một điều gì đó mới mẻ trong chính con người bạn". Hãy nghe và xem phim mình giới thiệu bên trên để tìm ra thông điệp mà nội tâm đang gửi gắm tới bạn nhaaa.
Thời gian sắp tới, sẽ có thêm nhiều giọng nói mới trong lê thơ podcast vì lê thơ đang lớn dần lên, mình cần người chia sẻ phụ giúp các công việc, sẽ có những người bạn mới tới tập làm quen với các công việc ở lê thơ workshop. Sẽ có người đến, người đi và sau cùng sẽ là người đồng hành lâu dài với lê thơ. Ai tới cũng mang một câu chuyện, một góc nhìn trong cuộc sống làm mình được mở mang tầm mắt, được thông cảm, được thấu hiểu và mình cũng muốn chia sẻ nó tới những người theo dõi lê thơ postcard. Tập này sẽ là tập dầu tiên của chị Dung, người con dâu Đà Lạt nói rằng "chị hình dung về một nơi như lê thơ lâu rồi, đây là nơi chị muốn gắn bó và đồng hành trong quãng đời sắp tới". Tới lê thơ sau này, hãy hỏi thăm chị Dung nha, để bả vui hihi.
...là cái bông hoa, là ánh nắng, là cốc cà phê buổi sáng, là tách trà buổi trưa, là ly rượu với chút nhạc jazz dưới ánh đèn vàng buổi tối, là quyển sách đặt trên kệ, là căn bếp mỗi ngày có người đứng nấu ăn, là đoạn đường về nhà có mấy con dốc nhỏ, là người đưa đón mình đi làm mỗi ngày - là bất cứ điều gì hiện diện trong cuộc đời của mình. Nhưng tiếng karaoke của hàng xóm Đà Lạt thì mình vẫn chưa có cảm được hihi
"Mình phải có cái mình muốn cho, chứ mình không thể cho cái mà mình không có".
"ngẫu hứng trong cuộc sống.
lại nói về lê thơ, em nghĩ có lẽ cái làm lê thơ độc nhất chính là cách mà lê thơ ghi thường hết cả hai chữ cái trong tên, và cả cách lê thơ không có một cái intro cố định nào nữa. có hôm là tiếng đàn kalimba, có hôm là tiếng marimba, có hôm lại là cái intro bình thường như mọi ngày thôi.
đôi lúc cuộc sống có một chút ngẫu hứng cũng tốt, vì ngày nào cũng như ngày nào thì có lẽ cuộc đời sẽ vô vị lắm. hạnh phúc. là có gì đó để làm có gì đó để yêu và có gì đó để đợi..."