
"Những kẻ ý thức một cách kiêu hãnh về sự giàu có hay địa vị xã hội của mình rất có thể, trước mặt thầy, phải thêm sự khiêm cung vào trong tài sản của mình.
Một dịp nọ, một quan tòa địa phương muốn có một cuộc gặp tại tịnh thất bên bờ biển ở Puri. Một cuộc đàm luận siêu hình học diễn ra sau đó. Vị khách vấp váp hiểu sai kinh điển. Khi sự chính xác của ông ta giảm thì cơn giận dữ của ông ta tăng lên.
- Thầy có biết là tôi đỗ đầu kỳ thi thạc sĩ nhân văn không?
- Thưa ngài quan tòa, ngài quên rằng đây không phải là phiên tòa của ngài - thầy đáp điềm tĩnh - theo câu nói ấu trĩ của ngài mà xét thì người ta có thể ngờ rằng sự nghiệp đèn sách của ngài đã không mấy nổi bật. Một tấm bằng đại học, dù có thế nào thì cũng không liên quan gì đến hiểu biết Vệ Đà. Thánh nhân không được đào tạo ra hàng mớ sau mỗi học kỳ như kế toán viên.
Sau một hồi im lặng chết trân, vị khách cười thật lòng. "Đây là lần đầu tiên tôi chạm trán một quan tòa cõi trời".
...
Tôi thường ngẫm rằng vị thầy uy nghi của tôi có thể đã dễ dàng là một hoàng đế hay một nhà quân sự làm rung chuyển thế giới nếu như tâm thầy để vào danh vọng hay thành đạt trần thế. Thay vì vậy thầy đã chọn tấn công và những thành lũy nội tâm sân hận và ngã mạn mà sự sụp đổ của những thành lũy ấy mới là đỉnh cao của một con người."
---
Sách: Tự truyện của một yogi
Tác giả: Paramahansa Yogananda
Trang: 173 --> 175