
"...khi xa nhà thì ta thiếu thốn những tiện nghi đã quen thuộc. Đi lâu quá cũng mệt và ta chỉ mong trở về nhà. Trở về rồi ta cảm thấy rất hạnh phúc, ta nói: "Ôi ngôi nhà thân yêu của ta!" Nhưng ở đâu được vài ba tuần thì ta hết hạnh phúc và muốn đi nữa. Như vậy, cái mà ta gọi là "ngôi nhà thân yêu" chưa phải là "ngôi nhà đích thực", có phải không vậy? Nếu là ngôi nhà đích thực thì sao ta lại muốn đi nữa? Ngôi nhà đích thực không nằm trong không gian và thời gian.
Trong một bản nhạc, Phạm Duy có viết: "Trăng ơi im lặng suốt đời, mà sao ta lại đứng ngồi không yên?" Rất là tội! Đó là sự thật con người chúng ta. Chúng ta chưa tìm được con người của chúng ta. Chúng ta chưa biết mình là ai nên vẫn còn thao thức đi tìm. Chúng ta nghĩ cái mình tìm đó đang ở ngoài kia, mình không có nó nên mình phải thao thức đi tìm. Sáu mươi, bảy mươi, tám mươi tuổi rồi mà vẫn không tìm được."
---
Sách: Con sư tử vàng của thầy Pháp Tạng
Tác giả: Thích Nhất Hạnh
Trang: 188 --> 191