
“Cảm ơn anh đã dành thời gian cho tôi. Ban đầu tôi cứ lo anh sẽ từ chối.” Cô nói, trước khi đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm. Nửa trên khuôn mặt cô phản chiếu trong chiếc tách thủy tinh đầy nước trà và đá cục. Suốt từ khi xuất hiện đến giờ, cô luôn nhìn thẳng vào hắn bằng một ánh mắt cương quyết và lạnh lùng đến mức khó chịu.
“Không đâu. Tôi cũng muốn được gặp cô từ lâu”. Miệng trả lời như vậy, nhưng trong đầu hắn thì khác. Khi cô bất ngờ gọi cho hắn vào tối hôm kia, hắn đã đắn đo mất một lúc lâu. Việc gì hắn phải tiếp cô ta cơ chứ? Chuyện của họ chẳng liên quan gì đến hắn cả. Đành rằng cô ta là vợ sắp cưới của bạn thân nhất của hắn, nhưng khi họ quen nhau, hắn đã rời Hà Nội được một thời gian và chưa hề trở về suốt từ đó đến giờ. Hắn chưa từng gặp cô trước đây, cũng chẳng định gặp cho đến trước đám cưới.
“Anh ấy biến mất cách đây đúng một tháng. Từ đó đến giờ tôi chẳng nghe một chút tin tức gì của anh ấy, như thể anh chưa từng tồn tại.” Cô bắt đầu câu chuyện...