
Có một lần, nhóm người đó đụng mặt Tèo trên đường ra về. Tèo đang chơi với con chó hàng xóm, còn họ đang khệ nệ bê chiếc bàn trang điểm của mẹ. Đứa trẻ nào khi nhìn thấy người lạ lấy đồ của chúng cũng sẽ phản ứng như một phản xạ vô điều kiện, Tèo cũng vậy. Thằng bé chỉ tay về phía chiếc bàn và thốt lên một tiếng “A!!” thật to. Ngay lập tức nó cảm thấy hối hận vì đã thu hút sự chú ý của lũ người bặm trợn.
Gã “đầu đàn”, kẻ duy nhất không phải bê đồ bèn dừng lại để quan sát Tèo. Người hắn cao và gầy như một con bù nhìn rơm, với một vết sẹo chạy dài từ trán đi qua mũi và dừng lại ở gò má bên trái, trông như đường ray xe lửa xuyên qua ngọn núi mấp mô. Tèo không biết tên gã đại ca đó. Nó thường gọi hắn là Mặt Sẹo, theo tên của con sư tử độc ác trong bộ phim hoạt hình Vua sư tử.
Hắn ra lệnh cho hai tên thuộc hạ còn lại tiếp tục bê chiếc bàn trang điểm ra đầu ngõ. Khi chỉ còn lại một mình với Tèo, hắn nở nụ cười nham nhở, khiến Tèo liên tưởng đến mèo Tom mỗi lần nghĩ ra một quỷ kế nào đó để bắt chuột Jerry.
“Mày á ố cái gì đấy, thằng ranh con?” Hắn tiến lại gần và hất hàm hỏi Tèo.
“Chiếc bàn kia... là của bố mua cho mẹ.” Tèo rụt rè trả lời. Con chó lùi lại sau lưng thằng nhóc và bắt đầu gầm gừ cảnh giác.
“Mọi thứ trong nhà mày sớm muộn gì cũng là của tao hết. Hiểu chưa thằng ranh? Kể cả con mẹ mày.” Hắn dí sát mặt vào Tèo như để thằng nhóc được nhìn thấy vết sẹo rõ hơn. Tèo nhắm mắt và bịt mũi, vì ngoài nhan sắc gớm ghiếc, người gã du côn còn toả ra mùi rượu nồng nặc, hôi hám.
Con chó bất ngờ lồng lên và sủa nhặng xị khiến Mặt Sẹo phải lùi lại. Hắn quát con chó rồi đưa chân ra, giả bộ sắp sút một phát vào đầu nó. Nhưng đến một đứa trẻ con sáu tuổi như Tèo cũng biết rằng đừng bao giờ gây sự với bọn chó, nên Mặt Sẹo chỉ giữ nguyên nụ cười nham nhở rồi lủi đi mất dạng.