
Năm ấy, chiến loạn nổ ra nơi biên cương, và trong cơn biến loạn, một hoàng tử bé đã bị lưu lạc. Cậu được một người thợ rèn nghèo khó, cô độc ở một ngôi làng hẻo lánh nuôi dưỡng. Cuộc sống ở nơi đây vô cùng khắc nghiệt. Cậu lớn lên trong cơ cực: tay chân thô ráp vì lao động nặng nhọc, khuôn mặt lấm lem và mái tóc cắt cụt lòa xòa vì không được chăm sóc. Mọi người gọi cậu là thằng Mót vì sự lặng lẽ và vẻ ngoài có phần xấu xí, đen đúa của cậu.
Dù lớn lên giữa lấm lem bùn đất và khổ cực, nhưng cốt cách hoàng tộc bẩm sinh của cậu vẫn không hề mất đi.
Khi Mót ra chợ, cậu thường hay chia sẻ mẩu bánh mì ít ỏi của mình cho những đứa trẻ còn đói hơn. Cậu không bao giờ chấp nhận sự gian lận hoặc dối trá, ngay cả khi điều đó mang lại lợi ích cho bản thân. Trong mắt dân làng, dù có ăn bận rách rưới, nhưng Mót vẫn toát lên vẻ thanh cao tự nhiên qua cách: cậu nhẹ nhàng nâng niu những bông hoa dại; cậu nhân hậu giúp đỡ những người già neo đơn; và cậu vẫn giữ thái độ bình tĩnh, điềm đạm lạ thường khi đối diện với bọn bắt nạt. Đặc biệt, đôi mắt cậu luôn ánh lên tia nhìn sắc sảo như một vị quân vương. Với khí chất khác lạ này, mọi người thường bảo Mót giống như là viên ngọc bị vùi lấp giữa bùn sình.
Sau nhiều năm tìm kiếm, vua cha vẫn không ngừng hy vọng. Ngài lần theo những manh mối mờ nhạt nhất. Cuối cùng, đội cận vệ hoàng gia cũng tìm thấy Mót. Khi đó, cậu đang lầm lũi vác trên vai một bao than củi.
“Bảo... con của ta đây rồi!", nhà vua run rẩy, nước mắt lăn dài.
Nhìn thấy nhà vua trong bộ hoàng bào và vương miện lấp lánh, cậu cảm thấy xa lạ.
"Ngài gọi nhầm người rồi. Tôi là Mót", cậu lí nhí trả lời, đôi tay siết chặt bao củi.
Vua cha bước tới, nắm lấy bàn tay thô ráp của cậu. "Không, con trai. Con là hoàng tử Bảo của vương quốc Ánh Dương. Dòng máu đang chảy trong con là dòng máu đế vương. Cha biết đó là con, không chỉ vì dấu vết trên cơ thể, mà vì ánh mắt không hề sợ hãi và lòng nhân hậu con đã thể hiện khi giúp đỡ một người ăn xin mà cha đã bố trí để thử lòng con trên đường".
Nhà vua nhắc nhở cậu về vết bớt nhỏ. Khi cậu nghe nói về vết bớt, một cảm giác quen thuộc trào dâng. Cậu đã tìm lại được gốc gác của mình, dù hiện tại vẫn còn cảm thấy lạ lẫm.
Hoàng tử Bảo được đưa về cung. Sự thanh cao và nhân hậu bẩm sinh đã giúp Bảo nhanh chóng hòa nhập với nếp sống hoàng gia. Cậu không phải học cách cư xử tử tế hay cách tôn trọng người khác, vì điều đó đã thấm nhuần bên trong cậu.
Cuộc sống cơ cực đã làm cho thân hình của Bảo trở nên rắn chắc, nhưng cũng để lại nhiều vết chai sạm và làn da cháy nắng. Các ngự y dùng những bài thuốc quý để làm lành vết thương, chăm sóc cho những vết sẹo. Hàng ngày, Bảo được tắm bằng các loại thảo dược quý, dần dần làn da đen đúa trở nên khỏe khoắn, tươi sáng hơn. Mái tóc lòa xòa được cắt tỉa, chăm chút nên gọn gàng và đen mượt hơn.
Thói quen lầm lũi và câm lặng của cậu được thay thế bằng phong thái đĩnh đạc. Nhà vua đích thân dạy cho cậu lễ nghi và cách đối nhân xử thế. Nhưng điều quan trọng là Bảo có thể tiếp thu tri thức rất nhanh vì cậu có tinh thần học hỏi và trách nhiệm của một vị vua tương lai.
Vẻ xấu xí, thô kệch của Bảo thực chất chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Khi được chăm sóc đúng mức, những đường nét quý phái trên gương mặt cậu dần lộ ra, đặc biệt là ánh mắt tràn đầy tự tin, nét tinh anh và sự nhân từ.
Chỉ sau một năm, hoàng tử Bảo đã thực sự "lột xác". Cậu không còn là thằng Mót xấu xí, đen đúa nữa. Đứng giữa triều đình, Bảo khoác lên mình bộ hoàng phục oai phong, ánh mắt rạng ngời tri thức và sức sống. Cậu không chỉ đẹp ở hình thức bề ngoài, mà còn đẹp ở sự cao quý, trí tuệ và phẩm chất hoàng gia vốn có.
Vua cha mỉm cười mãn nguyện. Người con trai thất lạc giờ đây đã trở lại, không chỉ là người thừa kế ngai vàng mà còn là vị minh quân tương lai mang cả sự bền bỉ của người lao động và lòng nhân hậu của bậc đế vương.