
Đời không chỉ có những mùa của nỗ lực, mà còn có những mùa của buông xuôi.
Có những lúc, điều khôn ngoan nhất ta có thể làm không phải là cố gắng thêm, mà là hoàn toàn quy hàng trước cuộc đời – chỉ đơn giản hít thở, nuôi dưỡng, hiện diện và chờ đợi.
Nhưng trong nỗi sợ ‘lãng phí thời gian’, ta lại vẫy vùng để phải làm một cái gì đó, và rồi càng thêm cạn kiệt sức lực, mất phương hướng, không thể phục hồi… đôi khi, trưởng thành không đến từ việc chạy đi, mà đến từ khả năng dừng lại và tin tưởng vào nhịp chảy tự nhiên của cuộc sống🌿