
CÒN MÌNH LÀ CÒN TẤT CẢ
Chiếc podcast ngày thứ 6 hôm nay, ngoài chuyện chia sẻ về những ngày xôn xao bằng những phương cách đã dần thực hiện thành thói quen, để nuôi dưỡng " sức khoẻ tinh thần" thì còn là một lời chào tạm biệt tới người chị thương quý đã ra đi vì cơn đại dịch.
Một cô nàng nhỏ xíu như cây kẹo, rất yêu màu hồng bởi những ngày qua tiệm nail của chị, một cái tiệm hồng từ trong ra ngoài chúng mình đã có những câu chuyện mang đầy sự dễ thương mà dù mang trong người căn bệnh của "người lùn" thì chị cũng chưa bao giờ " dỗi hờn" cuộc đời này, vì chị nói với Hương rằng " chị vẫn thấy chị là một người may mắn", điều đó toát lên từ nụ cười tươi rói của cô ấy cùng giọng nói trong trẻo, giọng hát rất ư là thơ ngây chẳng qua trường lớp nào, mà cứ mỗi lần mình nhắn tin mời chị hát, chị luôn trả lời mình:
" Sẵn lòng nghen Hương ơi, góp được tiếng hát là chị thấy lòng mình thêm niềm vui".
Rồi chị nhỏ xíu vậy đó, mà mơ ước lớn lắm, muốn mang nghề nail, chăm sóc làm đẹp cho bản thân tới với nhiều người khuyết tật để họ cũng được quyền làm đẹp như bao người, mà trong những cuộc trò chuyện chị luôn nhắn mình " em đừng bỏ những đêm nhạc, đừng bỏ những điều ngọt ngào trong em đã dành cho người khuyết tật em nhé" bởi chị tin rằng em đã sống, đã hiểu và đã thương chúng ta nhiều như thế nào.
Thiệt tình, biên lại mấy dòng chữ mà mắt lại ngân ngấm nước...
Chị về làm thiên thần, hát ca cho Chúa nghe chị Phương nhé.., em từ nay học thêm một bài học, dù thế nào cũng phải bình tĩnh để bình an, để nuôi dưỡng sự mạnh mẽ bên trong mình vì " còn mình sẽ còn tất cả".
Tạm biệt chị, một chiều thứ 6 gió thổi buồn ngoài cửa sổ.