
Giờ đây, tôi đã là ông bố U50 hai con, định cư ở Sài Gòn. Cứ Tết về với mẹ, là anh chị và các cháu, tới các bữa ăn, kể cả ăn sáng, hầu như luôn tập trung ăn ở nhà mẹ. Vợ và chị tôi phụ trách nấu ăn cho cả nhà, làm giỗ bố. Và món quà ý nghĩa nhất giờ đây có lẽ là những bữa ăn đó: cả nhà ngồi bên nhau, ăn món ăn từ vợ và chị Hai nấu, ăn các loại rau từ vườn của mẹ, ăn bánh lá của mẹ làm. Có lẽ trên đời, không còn gì quan trọng hơn các khoảng khắc đó nữa
Tết về với mẹ, tôi chẳng còn hí hửng có cuộc gọi là đi, không có cuộc gọi là tự tìm ra người để gọi, chẳng còn hội nhóm hô hào banh bóng, họp lớp. Tôi ngại, sợ gặp hầu hết bạn bè, tôi chẳng còn bù khú về trễ, bỏ cơm nữa
Tết của tôi giờ đây là được về bên mẹ, ăn cơm cùng mẹ, tranh thủ ngủ với mẹ 1 đêm; vì các cháu nội, ngoại dành ngủ với bà suốt rồi
Tết của tôi giờ đây, là mẹ