
Đêm quê yên ắng đến nao lòng. Khi tiếng gà vỗ cánh gáy vang lên cũng là lúc tôi đã sẵn sàng cho cuộc hành trình mang tên: “Đi tìm số phận.”
Dòng sông khi rạng đông phủ lên một màn sương trắng mỏng tang, nhẹ bồng bềnh như những sợi tơ trời óng ả, thanh thoát, bay lượn trên khắp mặt nước.
Tôi ngồi phía mũi chiếc xuồng ba lá, tay ôm chặt gói hành trang vào lòng như ôm cả một nỗi niềm trĩu nặng. Dòng lệ cứ chực trào nơi khóe mắt, tôi gắng kìm nén mà chẳng thể.
Ngoại tôi – một tay cầm ngọn đèn dầu leo lét, tay kia lén lau nhanh dòng nước mắt nóng hổi đang chảy dài trên đôi gò má nhăn nheo vì nắng mưa cuộc đời.