
Thỉnh thoảng nhớ đến rồi cười thẹn thùng, chỉ cần vài ngày để quên và lại sống vui vẻ. Số người mang lại cảm giác đó là "N" người. Tôi gọi đó là thích.
Gần như lúc nào cũng nhớ đến rồi cười hạnh phúc hoặc đau khổ, mất đến vài năm để quên rồi lại tiếp tục hành trình tìm bạn đời. Người mang lại cảm xúc đó chỉ đến trên đầu ngón tay. Tôi gọi đó là yêu.
Cất họ vào một góc trong tim, đôi lúc tình cờ nhớ đến rồi lại mỉm cười tiếc nuối, không thể quên được và chỉ có một, hai người có thể làm được điều đó. Tôi gọi đó là thương.Khi nào chỉ cần nhìn thấy sự tồn tại của ai đó cũng đủ khiến bạn thấy bình yên, chỉ có thể mỉm cười nhìn theo bóng lưng của họ cũng thấy đã đủ thì chắc hẳn yêu thương bạn dành cho họ là rất nhiều.
Bởi vì đó không còn là thích nhất thời, yêu mãnh liệt mà là thương của sự vị tha, hi sinh để người đó hạnh phúc. Dù bạn thương họ nhưng hai người lại không thể đến với nhau thì cũng đừng buồn. Ai sinh ra cũng không có trách nhiệm phải đáp lại người có tình cảm với họ, và vì họ không phải dành cho ta. Ở đâu đó, người thật sự thuộc về riêng ta vẫn đang quẩn quanh với cuộc sống. Tình thương thiêng liêng lắm, hãy trao cho những người thật sự xứng đáng và ban phát ít thôi. Vì người quan trọng nhất cuộc đời bạn mới là người xứng đáng nhận lấy nó nhiều nhất.