...Theo chúng tôi hiểu thì Lão Tử không muốn nói triết lý một cách chung chung, ông thật sự muốn chúng ta sống Đạo để đừng bị cuốn trôi trong thế giới phi thường Đạo, phi thường Danh do dục vọng và lý trí con người qui định, để rồi tự cô lập lấy mình. Ông mở rộng cánh cửa bao la vi diệu để mọi người cùng bước vào chân trời mênh mang bát ngát của cõi chất phác, hồn nhiên, vô tư, vô dục của Đạo, đó chính là cánh cửa của “huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn” vậy.
Cuối cùng, chúng tôi xin ghi lại toàn bộ bài dịch của chúng tôi như sau:
I/ a- Đạo (hữu vi) mà có thể cho là Đạo thì không phải Đạo thường.
b- Danh (thi thiết) mà có thể cho là Danh thì không phải Danh thường.
II/ a- Không, tên gọi bản thỉ của trời đất;
b- Có, tên gọi mẹ sinh của muôn loài.
III/ Cho nên: a- Thực sự không, để chiêm nghiệm chỗ uyên áo của Đạo;
b- Thực sự có, để chiêm nghiệm chỗ vi tế của Đạo.
IV/ Hai cái đó cùng một mà khác tên.
Cùng một là huyền.
Huyền rồi lại huyền.
Cửa vào vi diệu.
Chúng tôi chỉ xin đóng góp đôi ba thiển ý của mình, những mong soi sáng được phần nào chỗ sâu xa vi diệu của Đạo mà Lão Tử đã trình bày một cách quá cô đọng. Nếu có gì chủ quan sai lầm, hay thất lễ xin được rộng tình tha thứ.