"Tôi ước chạm vào đại dương như chạm vào thân thể người yêu mình. Tôi ước được viết và sống như đứa bé đã trốn vào tai nấm ngoài bìa rừng thuở xưa. Tôi đi rất xa để tìm thấy nơi nương náu cho thân thể yếu ớt đó, trên những con sóng hân hoan như tiếng reo cười, trên những vồng nước thản nhiên và thách thức đến tức ngực, trên những cảm niệm mà thiên nhiên thành ái dành cho tôi. Cái bắt tay với chú rùa. Bên cạnh tang lễ của loài sư tử biển. Và đôi mắt đầy một đuôi cá voi." – Nhà văn Khải Đơn