
Trước tiên, sự chia rẽ giữa Đông giáo hội và Tây giáo hội đã bắt đầu nổi lên từ những khác biệt tín ngưỡng, văn hóa và chính trị. Điều này dẫn đến cuộc tranh cãi và xung đột giữa các vị giáo chủ và các nhà lãnh đạo tôn giáo, dẫn đến cuộc Hội nghị Chalcedon vào năm 451, khi sự chia rẽ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đông giáo hội (còn được gọi là giáo hội Chính thống Đông phương) phát triển chủ yếu ở vùng Đông Âu, Trung Đông và Châu Phi. Đây là một giáo hội có sự tổ chức chặt chẽ và được lãnh đạo bởi các vị giáo chủ như Đức Giáo hoàng của Alexandria và Constantinople. Đông giáo hội tập trung vào tôn trọng các huyền thư và truyền thống tôn giáo, và có những nghi thức và lễ nghi riêng biệt.
Trong khi đó, Tây giáo hội (còn được gọi là giáo hội La Mã) phát triển chủ yếu ở vùng Tây Âu và có trụ sở tại thành Vatican. Tây giáo hội được lãnh đạo bởi Đức Giáo hoàng và có một tổ chức tôn giáo phức tạp. Tây giáo hội tập trung vào việc duy trì đồng nhất tín ngưỡng và quyền lực tôn giáo, và sử dụng tiếng La-tinh trong lễ nghi và các bài thánh ca.
Sự chia rẽ giữa Đông giáo hội và Tây giáo hội đã dẫn đến một loạt xung đột, tranh cãi và cả cuộc chiến tôn giáo như Cuộc Thập tự Chinh và Cuộc Thập tự Chinh Đông-Tây. Điều này đã củng cố sự chia rẽ và tạo nên sự khác biệt giữa hai giáo hội.