
Trong thời Trung cổ, Giáo hoàng là nhà lãnh đạo tôn giáo và chính trị của Giáo hội Công giáo Rôma. Họ được coi là người kế thừa của thánh Peter, và quyền lực của họ được cho là có nguồn gốc từ Chúa. Giáo hoàng có quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp, và họ cũng đóng vai trò quan trọng trong việc thể hiện quyền lực tôn giáo và thực thi quyền lực chính trị của mình.
Tuy nhiên, trong thời Trung cổ, các lãnh chúa châu Âu phong kiến cũng tìm kiếm quyền lực và ảnh hưởng của riêng mình. Họ xây dựng các đế quốc và quyền tối cao trong lãnh thổ của mình và muốn kiểm soát các vấn đề tôn giáo để tăng cường quyền lực và sự ổn định của họ. Điều này dẫn đến cuộc xung đột với quyền lực của Giáo hoàng.
Một ví dụ nổi tiếng về xung đột này là Cuộc tranh chấp xưng đế quốc giữa Giáo hoàng và các hoàng đế Đức trong thời kỳ Canossa. Trong cuộc tranh chấp này, Giáo hoàng đã phản đối sự can thiệp của các hoàng đế Đức vào việc bổ nhiệm các vị giám mục và các vấn đề tôn giáo khác. Sự xung đột giữa Giáo hoàng và các hoàng đế Đức đã kéo dài trong thời gian dài và cung cấp một ví dụ điển hình về cuộc đấu tranh quyền lực giữa hai thế lực này.
Xung đột giữa Giáo hoàng và các lãnh chúa châu Âu phong kiến cũng thể hiện trong cuộc cải cách tôn giáo như Cải cách Luther của Martin Luther vào thế kỷ 16. Martin Luther đã phản đối một số tín ngưỡng và thực hành của Giáo hội Công giáo Rôma và đề xuất một cải cách tôn giáo. Điều này đã dẫn đến cuộc xung đột không chỉ về tôn giáo mà còn về quyền lực chính trị, với các lãnh chúa châu Âu phong kiến ủng hộ cải cách Luther để giành lại quyền kiểm soát tôn giáo và tài nguyên.