
Giữa những lớp sóng của thời gian, người học đạo vẫn mãi đi tìm con đường trở về bản thể. Có người lên non tìm tịch lặng, có người vào chợ học buông xả, nhưng rốt cùng, đạo không ở nơi nào khác ngoài chính nơi thân – tâm này.
Bài kệ “Tu hành vốn để rõ pháp thân” là một tiếng chuông nhắc người tu nhớ lại ý nghĩa nguyên sơ của hành trình ấy:
Tu không để cầu thành Phật, cũng chẳng để chứng đắc điều chi. Tu là để thấy rõ pháp thân thường trụ, thấy được cái chân thật trong chính cái giả hợp của thân tâm.
Từ “viễn ly căn thức viễn ly trần” – rời sáu căn, sáu trần và sáu thức vọng động – cho đến “tâm vô ngã tướng” – dứt hết mọi chấp ngã, mọi bóng hình của sở tri; rồi kết bằng “duyên khởi cảnh thân vốn huyễn không” – thấy vạn pháp do duyên sinh, nên vô tướng, vô tự tính.