Một câu chuyện đắt giá để hình dung rõ ràng và sống động hơn những khái niệm: Cái tôi (Ego), mặt nạ xã hội (Persona), đến cái bóng nhân cách (Shadow).
- Nhân vật chính Nina là bản ngã mong manh sống sau lớp mặt nạ hoàn hảo,
- Người mẹ dường như đầy yêu thương nhưng dường như kiểm soát từng nhịp thở của con gái mình, tạo nê một ám ảnh tâm lý vô hình của Nina - (Mother Complex Carl Jung nói tới)
- Người bạn Lily chính là nơi Nina phóng chiếu cái bóng của mình – tự do, phóng túng
Phim là một chiếc gương ma mị nhưng cũng rất thực tế để cho ta tự thấy được bóng tối nhân cách có thể len lỏi để kiếm quyền kiểm sát bên trong con người mình thế nào
Một cái kết mở với câu nói đầy ám ảnh “I was perpect” để lại rất nhiều cách phân tích khác nhau, đó có thể là bi kịch của khát khao hoàn mỹ, đó có thể là sự tan vỡ của một bản ngã bị bóng tối nhân cách thâu tóm toàn bộ, nhưng mình nghĩ đó còn có thể là một sự tái sinh khi con người thực sự nhận ra và chấp nhận mặt tối bên trong mình.
Mình vẫn gọi Thiên Nga Đen là một bộ phim nói về cái đẹp một cách đầy đau đớn, và nói về sự đau đớn một cách thật đẹp